Bạn đã về đến đất Phú Yên chưa?
Phú đâu còn… mà Bình Yên vừa mất.
Lũ tràn xuống, phận người chật vật,
Nước cuốn rồi — mặt đất hóa điêu tàn.
Về lại quê… có còn nhận ra làng?
Nước phũ phàng như thù ai, trút giận.
Nhà trôi tuốt dọc triền sông… trắng lặng,
Tiếng người kêu hòa tiếng sóng bạt bờ.
Đường làng xưa im bặt tiếng ầu ơ,
Người thất thần ngồi ven đường thiên lý.
Chó tru đêm — nghe hòa trong tiếng thở,
Mắt xa vời chẳng biết đợi điều chi.
Mẹ ngóng mãi… còn mong ai trở lại?
Cha dáng còng lặng lẽ kiếm cái gì?
Chị lầm lũi bươi đống gạch đã tắt,
Em tìm hoài chiếc cặp… nát tơi bời.
“Hoa vàng” đâu trên “thảm cỏ xanh” đời?
Như chiến trận vừa càn qua làng nhỏ.
Mùi tử khí lẫn trong mùi gió thở,
Bạn về chưa… hay kẹt giữa đoạn đường?
Đi tìm ai giữa một miền tang thương,
Đi qua hết chốn đời đầy ô trọc.
Cám cảnh quá — lính già quen nuốt khóc,
Đừng tưới thêm nhọc nhằn xuống cuộc người
1 nhận xét:
Những ngày nước dữ tràn qua miền Trung, Phú Yên oằn mình trong mất mát. Viết mấy dòng này như thắp nén lòng cho quê nhà — cho những phận người vừa bước qua ranh giới sinh tử, và cho chính chúng ta, để nhớ rằng: có những nỗi đau không cần nước mắt.
- PHÚ không còn.... YÊN lành cũng mất !
Đăng nhận xét