Translate

Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2021

Quyền lực rất dễ làm người ta tha hóa.

 Bùi Hoàng Tám
.



Gần đây, mình có cảm giác như đang xuất hiện nạn “cát cứ” lãnh thổ. Có lãnh đạo chính quyền địa phương tự cho mình cái quyền “luật pháp trong tay ta, ta là luật pháp” mà vụ Tiên Lãng vừa qua là một điển hình.
Nhớ lại chuyện năm ngoái, mình rủ mấy anh em báo chí về xã mình viết về Người anh hùng làng Giắng. Bác ấy là Nguyễn Quang Son, Liệt sĩ chống Pháp. Khi giặc Pháp càn vào làng mình, chúng bắt hầu hết cán bộ đầu não của xã ra đình làng. Bố mình khi đó là xã đội trưởng cũng bị bắt. Biết bác Son là du kích, chúng đưa bác đi nhận diện các đồng chí của mình. Bị tra tấn rất dã man bằng mọi cực hình nhưng bác kiên quyết không khai một ai, dù trong đám dân làng có đến 3 – 4 chục người là du kích. Nếu bác khai, toàn bộ cơ sở kháng chiến của xã sẽ tan nát và chắc chắn sẽ có hàng chục người bị hành quyết. Không khuất phục được ý chí của Người anh hùng làng Giắng, chúng đem bác ra bến đò bắn chết và đạp xác xuống sông. Khi đó, bác Son mới ngoài hai mươi tuổi.
Khi nghe bố mình và dân làng kể lại, mình rất xúc động. Bài viết của mình và các bạn mình được nhiều báo sử dụng, gây xúc động độc giả như báo Nhân dân, Lao động & Xã hội, báo Đài tiếng nói Việt Nam, Nhà báo & Công luận, An ninh Thế giới… và tất nhiên là cả báo Dân trí của mình. Mình nghĩ bác không chỉ là Liệt sĩ mà xứng đáng là một Anh hùng nên gọi điện cho bác Chủ tịch huyện với mong muốn bác ấy giúp xã khâu thủ tục. Mình tâm niệm khi biết tin này, bác Chủ tịch sẽ rất vui và nhiệt tình bởi đây là niềm tự hào của cả huyện. Thế nhưng tiếc thay, bác đã trả lời bằng một giọng đầy uy quyền và gắt gỏng cứ như mình nhờ vả riêng tư gì bác ấy.
Thật ra, việc cán bộ công chức gắt gỏng với dân mình chứng kiến không ít. Thế nhưng với bác ấy thì khác. Bác ấy trước kia học cùng lớp và là bạn của bà chị gái mình. Dáng cao cao, người dong dỏng, bác ăn nói nhẹ nhàng như con gái. Nhiều lần mình ước có được dù chỉ một phần cái lịch lãm của bác ấy. Từ một chiến sĩ cảnh sát cứu hỏa, bác đã phấn đấu để trở thành người đứng đầu một huyện. Nhưng hình như cũng từ một con người lịch lãm, bác ấy đã trở thành một con người khác. Mình không nghĩ rằng bác ấy lại thay đổi nhanh thế.
Thực lòng với cái đầu óc rất ngây thơ, mình nghĩ chức Chủ tịch huyện là một nhiệm vụ mà Đảng và Nhân dân giao phó. Vả lại, cái chức đó cũng chả to tát lắm. Nhưng sau vụ Tiên Lãng, mình nhận ra rằng đó là một cái chức rất to. Nó to đến mức nếu không có bản lĩnh chính trị, anh sẽ biến thành ông quan phụ mẫu, đèn giời soi xét. Nó to như thế nên có lẽ ông anh ngày xưa của mình giờ đây quen được người ta vâng dạ, bẩm báo và xin xỏ.
Vẫn biết, quyền lực rất dễ làm người ta tha hóa nhưng dù sao mình vẫn nuối tiếc. Tiếc một hình ảnh đã từng khắc sau trong tâm trí mình từ thủa thơ ấu.
Năm nay, bác ấy cũng đã gần 60 tuổi. Chả mấy bữa nữa là bác ấy lại làm dân.
21.2.2012 PR. Cứ bảo tại sao dân ghét ... đám quan chức.



Thứ Tư, 24 tháng 3, 2021

BÓNG MA BONG BÓNG BĐS

Dương Quốc Chính.
.



Mấy hôm nay lái xe toàn thấy radio phát QC BĐS, đa phần chung 1 giọng đại ý: “Bây giờ lãi suất ngân hàng thấp lắm, chuyển qua đầu tư BĐS đi, sinh lời nhan lắm. Giá nhà chỉ có lên, yên tâm không lo lỗ”. Mấy năm nay “luận điệu” QC BĐS đều nhắm vào giới đầu cơ 1 cách công khai, chứ không phải nhắm vào người dùng thật sự. Điều đó thể hiện 1 phần sự thật rằng mấy năm nay BĐS đa phần là do giới đầu cơ mua qua bán lại là chính chứ không có nhiều người mua để ở như 1 nhu cầu thiết yếu.
Từ tết đến giờ có vẻ như cơn sốt BĐS bất đầu tăng nhiệt từng ngày. Báo chí cũng đăng phát biểu của nhiều chuyên gia kiểu như ông Đặng Hùng Võ. Nhưng mình cho rằng đa số không bắt đúng bệnh lần này.
Đợt sốt lần này khác xa các lần trước. Vì lần này dính ngay vào đại dịch Covid-19. Từ năm ngoái tới nay, sản xuất đình trệ, ngân hàng dư tiền, lãi suất xuống thấp nhất trong lịch sử vì chẳng ai vay để đầu tư sản xuất. Nhà nước thì muốn kích cầu tiêu dùng nên càng hạ lãi suất. Thế là nhiều người tự dưng thừa tiền chả biết làm gì, do lãi suất xuống quá thấp. Thế là họ vác tiền ra chi tiêu, mua BĐS, xây nhà, mua ô tô, đầu tư chứng khoán, bitcoin...
Ở VN thì 2 kênh hút tiền nhiều nhất là chứng khoán và BĐS, trong đó BĐS là chính. Người dân có độ vài trăm triệu tiền nhãn rỗi là nghĩ ngay đến chuyện găm đất, chả mấy ai lo sản xuất hay làm dịch vụ. Thế nên kinh doanh BĐS là nghề tay ngang nhiều nhất. Từ nông dân tới đại gia đều găm đất. Bao năm nay, những người giàu nhất sàn CK đều có liên quan đến BĐS. BĐS cũng là chỗ cất tiền kín đáo nhất cho anh em quan lại. Anh em cò con thì chỉ có đất cát ở các thành phố lớn, anh em chóp bu thì ôm hẳn đất ở nước ngoài.
Ở VN, đầu tư (hay đầu cơ) BĐS là lành nhất, chẳng cần mấy năng lực chuyên môn. Ai có tiền cũng đi găm đất được hết. Ít tiền thì đi găm...mộ. Ôm vài lô mộ mua đi bán lại cũng kiếm hơn buôn ma tuý!
Sở dĩ buôn BĐS ở VN nó lành là vì không bị thuế luỹ tiến. Mỗi người có dăm chục cái sổ đỏ cũng chả sao. Nước ngoài chống đầu cơ BĐS chỉ hiệu quả khi đánh thuế luỹ tiến. Người nào có 2-3 căn nhà thì đóng thuế è cổ, cho thuê cũng không lại tiền thuế. Nhưng ở VN không thể đánh thuế luỹ tiến được. Vì luật là thể hiện ý chí nguyện vọng của AEQL, chính anh em lại đi ôm đất nên ngu gì anh em lại bấm nút. Thế là tự tay bóp zái à!? Vì vậy VN chả có cách gì để chống đầu cơ BĐS hiệu quả. Sốt quá thì tăng lãi suất ngân hàng, siết chặt việc vay tiền để đi mua nhà đất là hết bài. Nhưng bây giờ lãi suất quá thấp do dịch nên dòng tiền đổ vào những thứ ảo như BĐS, chứng khoán và...lan đột biến!
Tóm lại là từ giờ đến cuối năm, người ta sẽ vặt tiền lẫn nhau thông qua các kênh đầu tư dựa vào ảo giác. Mấy vụ giao dịch lan đột biến 100% là thủ đoạn thổi giá để bắt gà. Các TP lớn cũng đua nhau công bố các dự án lớn, đặc biệt là các dự án hạ tầng và quy hoạch. Vì những thứ đó sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn tới giá BĐS.
4 năm trước mình đã viết stt về sự nguy hiểm của nền kinh tế phụ thuộc BĐS. Thì nay lại có 1 làn sóng tiếp theo và hệ luỵ của nó dự là sẽ nguy hiểm hơn do đợt này dính luôn vào dịch Covid.
Dương Quốc Chính
. He he.....
PR: https://cafef.vn/giai-ma-con-sot-dat-dien-dao-tu-bac-chi-nam-20210324072711919.chn?fbclid=IwAR1GE9dSqZ7Z2coKanVdu1p7A5T6SdOqHZpbSerOqJkwug13ld1Rru9vinI



NGƯỜI ĐI TÌM ĐẠO CHO ĐỜI.



Vào hồi 16h45 phút, ngày 20 tháng 3 năm 2021 (tức ngày 08 tháng 02 năm Tân Sửu), nhà văn Nguyễn Huy Thiệp đã trút hơi thở cuối cùng Một đời đớn đau đào bới để tìm " Đạo " qua những tác phẩm " Để đời " của mình. Hẳn hôm nay ông ấm áp, sau một đời vật lộn cơm áo " Tìm đạo " ------------------------------------

Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp sinh năm 1950 ở Thái Nguyên, quê gốc ở Hà Nội. Thuở nhỏ, ông cùng gia đình di tản qua nhiều vùng quê ở Thái Nguyên, Phú Thọ, Vĩnh Phúc. Ông tốt nghiệp khoa Lịch sử, Đại học Sư phạm Hà Nội rồi đi dạy học hơn 10 năm ở một vùng núi phía Bắc. Sau đó ông trở về Hà Nội và chính thức bước vào con đường của một nhà văn.
Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp đến với văn chương khá muộn. Nhưng khi “Những ngọn gió Hua Tát” và những truyện ngắn khác của ông xuất hiện thì cũng là lúc cơn bão mang tên Nguyễn Huy Thiệp trỗi dậy, thổi qua cánh rừng đời sống văn chương Việt và nó làm tất cả rung lên. Kể từ năm 1975 cho tới lúc này, chưa có nhà văn nào có khả năng làm thay đổi một cách sâu sắc thi pháp và tinh thần văn xuôi Việt Nam như ông. Và cho tới lúc này, ông vẫn là người trị vì ngai vàng trong thế giới truyện ngắn Việt Nam đương đại.
Chúng ta có thể nói: văn của ông là sự trần trụi đến nghiệt ngã, nhưng đó là sự trần trụi của một người dám nhìn thẳng sự thật và gọi đúng tên sự thật.
Chúng ta có thể nói: văn của ông là sự nổi giận tựa cơn hỏa hoạn, nhưng đó là sự nổi giận của lương tâm trước sự suy đồi và giả dối của con người.
Chúng ta có thể nói: văn của ông là sự đau đớn đến kinh hoàng, nhưng đó là sự đau đớn của tình yêu thương con người.
Những tác phẩm của ông mang vẻ đẹp của một lưỡi dao mổ: chói sáng, chính xác và đau đớn. Con dao ấy đã phẫu thuật những khối u ẩn giấu trong tâm hồn con người. Nó làm con người đau đớn đến mức tưởng không chịu nổi để rồi được bình phục và lớn lên.
Chỉ khi mang nỗi đau đớn tận cùng về con người, ông mới có thể viết những thiên truyện buốt lạnh đến rùng mình. Sự buốt lạnh đến rùng mình ấy chính là lời cảnh báo cao nhất về lương tri. Có lẽ lúc đó, đối với ông, nước mắt than khóc hay những lời an ủi hão huyền chỉ là sự phù phiếm đối với một nhà văn khi nghĩ về, và khi nói về đồng loại của mình.
Đọc những thiên truyện của ông, người đọc nhiều khi mang cảm giác kinh hãi, kinh hãi bởi họ nhận ra những vùng tăm tối đầy man dại còn đâu đó trong chính con người họ. Để từ đó, họ được thức tỉnh và biết hành động để phục sinh nhân tính của mình. Chính thế mà nhà văn Nguyễn Huy Thiệp nói : “Khó nhất không phải là tiền bạc, khó nhất không phải là tri thức, mà khó nhất là đạo đức, nhà văn chỉ là người đi tìm đạo cho dân chúng”.
Đấy là bản tuyên ngôn của ông về sứ mệnh người cầm bút. Và ông đã đi trên con đường ấy từ khi cầm bút cho tới khi giã từ cuộc sống thế gian mà không hề nao núng, không hề đổi thay cho dù trên con đường ấy quá nhiều chông gai, quá nhiều thách thức cùng biết bao mê dụ. Ông khắc nghiệt với con người bởi ông yêu con người. Ông chống lại sự đồi bại của con người để bảo vệ chính con người.
Nhưng trong các truyện ngắn của ông, có một dòng chảy lớn mang tinh thần thi ca với những vẻ đẹp huy hoàng trùm lên những số phận thấp hèn, bất trắc trong Những ngọn gió Hua Tát, Muối của rừng, Chảy đi sông ơi, Con gái thủy thần… Dòng chảy kỳ vĩ đó làm cho con người thấy ấm áp, thấy yêu thương và thấy được những giấc mơ làm người đẹp đẽ của mình trong mọi hoàn cảnh. Ông thực sự mang đến cho văn xuôi Việt Nam đương đại một giọng nói khác biệt và đặc biệt với ngôn ngữ tinh xảo, kỳ lạ, ám ảnh và đầy bí ẩn.
Trong cuộc sống đời thường, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp sống lặng lẽ và khiêm nhường. Ông im lặng trước mọi khen chê, mọi đố kị, mọi khiêu khích thậm chí cả những khiêu khích trong chính lúc này và cả những đe dọa. Ông thường ngồi chìm sâu giữa một đám đông, với dáng hình như cố thu nhỏ để khỏi ai nhìn thấy. Nhưng từ nơi chốn ấy, ông phóng chiếu một cái nhìn xuyên qua đời sống để thấu hiểu nó, giải phẫu nó, phán xử nó để cuối cùng được yêu thương nó.
Với những gì ông đã viết cho cuộc đời này, ông đã được nhận Huân chương Văn học Nghệ thuật Pháp (2007), Giải thưởng Premio Nonino (Italy, 2008). Nhưng giải thưởng lớn nhất cho những sáng tạo của ông chính là bạn đọc. Họ đã trao huân chương cho ông bằng chính trái tim mình.
Chúng ta nói về ông lúc này khi ông đã không còn ở chốn trần gian không phải để tôn vinh hay ngợi ca ông, bởi ở chốn vĩnh hằng kia không bao giờ xuất hiện khái niệm tôn vinh hay ngợi ca. Bởi chỉ những văn bản nghệ thuật mà ông làm ra mới có thể minh chứng ông, bảo vệ ông giữa muôn vàn náo loạn. Chúng ta nói về ông lúc này là để nói với chính chúng ta, về sự dấn thân, về lương tâm và lòng quả cảm của một người cầm bút. Trên tất cả các báo chính thống và mạng xã hội ngập tràn thông tin về sự ra đi của ông cùng những đánh giá về vị trí của ông trên văn đàn nước Việt, ngập tràn lời chia buồn và tiếc thương. Chỉ điều ấy thôi đã nói lên ảnh hưởng lớn lao của ông trong đời sống văn học và đời sống xã hội nước nhà.
Và lúc này chúng ta nghe, những ngọn gió ngân vang
Trên những ngọn núi, những cánh rừng Hua Tát
Cùng tiếng rì rầm mãnh liệt của những dòng sông
Chảy qua đêm tối về biển cả không gì ngăn được
Đâu đấy trên những cánh đồng nhớ thương hoàng hôn đau đớn
Một đám mây mang tên Nguyễn Huy Thiệp
Thả xuống những cơn mưa của tự do và lấp lánh
Trong dội vang tiếng sấm dọc chân trời
Lúc này trong những ngôi nhà nhỏ bé và mờ tối, những nhân vật của ông
Đang thắp những ngọn nến và cất lời cầu nguyện
Ông đã từng bước vào những ngôi nhà trong đêm đầy gió
Với đau khổ, yêu thương đến bầm nát tim mình
Hãy thanh thản ra đi, Nguyễn Huy Thiệp, hỡi chàng hiệp sỹ
Cùng thanh gươm ngôn từ hắt sáng ban mai
Những cánh đồng đang dâng hương như mùa xuân thứ nhất
Trên mỗi dấu chân chàng một ký tự sinh ra

(Toàn văn lời điếu do nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Trưởng ban Lễ tang nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, viết và đọc sáng 24.3.2021 tại 65 Nguyễn Du, Hà Nội )
Không giàu có. Không chức tước. Nói năng vụng về... Ông chỉ để lại vài trăm trang viết. Thế nhưng sự ra đi của ông làm thổn thức trái tim biết bao người.
Họ yêu mến. Họ xót xa. Họ tiếc thương... và họ kính trọng ông một cách thật lòng.
Đó là phần thưởng thiêng liêng và cao quý mà người dân dành cho những nhà văn, nhà thơ, các văn nghệ sĩ tài năng.
Xin vĩnh biệt ông.
...............
PR.
Lời chia tay Nguyễn Huy Thiệp của Nguyễn Quang Thiều như một áng văn...
Gã không thích gọi đó là điếu văn bởi nhà văn, nghệ sĩ không bao giờ thích khuôn mẫu. Khi Tản Đà và Vũ Trọng Phụng mất cha gã là người thân thiết với Tản Đà và Vũ Trọng Phụng nên được các nhà văn đề cử đại diện cho họ nói lời chia tay với Tản Đà và Vũ Trọng Phụng. Lời chia tay ấy không theo khuôn mẫu nghi thức tang lễ nào hết mà chỉ có tấm lòng và sự đánh giá giá trị văn chương, nhân cách của người đã khuất.
Ngày cha gã mất, gia đình gã cũng yêu cầu không có đại diện hội đoàn đọc điếu văn mà chỉ có lời chia tay của bạn bè.
Khi Nguyễn Huy Thiệp ra đi gã có nhắn: nếu làm cuộc chia tay tại gia đình không nghi lễ nhà nước hội đoàn, không bị thời gian khống chế thì sẽ có nhiều bạn thân của Thiệp như Nguyễn Bảo Sinh, Nguyễn Hồng Hưng, Lê Thiết Cương nói lời chia tay chắc Thiệp sẽ ấm lòng. Nguyễn Quang Thiều nhắn lại: việc để Hội NVVN đứng ra tổ chức tại nhà tang lễ QG là do gia đình.
Gã nhắn lại cho Thiều: Gia đình chọn vậy thì phải theo vậy thôi. Tuy vậy các nhà văn cố gắng tránh hình thức, đến với nhau bằng tấm lòng là đủ. Mình tin Thiều và Khoa sẽ biết cách ...
Gã nói vậy thôi nhưng rất lo Thiều sẽ đọc điếu văn với tư cách chủ tịch Hội NVVN một hội đoàn chính thống nhà nước với văn phong hội đoàn và rào trước đón sau kín kẽ chính trị.
Nhưng gã đã bất ngờ trước lời chia tay của Thiều với tư cách của chính mình- một tài năng của thi ca hiện đại gửi tới một tài năng của văn chương hiện đại.
Nguyễn Quang Thiều đã thể hiện một bản lĩnh đàng hoàng của một nhà văn với lời chia tay một nhà văn thâm sâu, chân thực, ngôn từ như một áng văn.
Gã xin được trân trọng trích nội dung chính lời chia tay Thiệp của Thiều.
Lời từ: https://www.facebook.com/profile.php?id=100009457401127

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2021

 " Chời " không đui thì chắc như bắp: Lò ...Tôn không đốt được gang thép ! Thật ! Fb Hoàng Hải Vân)

Andersen có series chuyện “Mặt trăng thấy gì ?” kích hoạt trí tưởng tượng của chúng ta về vô số những cảnh buồn vui lẩn khuất trong nhân gian chỉ có mặt trăng nhìn thấy. Ông ấy nói chuyện với trẻ con mà có ý nhắc người lớn chúng ta, rằng cuộc sống không phải chỉ bao gồm những gì chúng ta quan sát được. Rằng ngoài vui còn có vui, ngoài buồn còn có buồn, ngoài đau thương còn có đau thương, ngoài cao cả còn có cao cả, ngoài vô lại còn có vô lại.

Nhưng có những thứ đang diễn ra trên đất nước này mặt trời đang thấy chứ không cần dựa vào mặt trăng. Một trong những thứ đó là cái đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông hiện hình sau mấy chục năm tuyên bố công nghiệp hóa đất nước. Có lẽ không có nước nào trên thế giới nói nhiều về công nghiệp hóa, về cách mạng công nghiệp như ở Việt Nam ta. Nhưng Metro - tàu điện ngầm – đường sắt đô thị thế giới có từ thế kỷ 19 : Anh (1863), Mỹ (1894). Nhiều nước khác đã có trên dưới 1 thế kỷ, ngay cả Triều Tiên cũng đã có từ hơn nửa thế kỷ, còn ta thì cái đường sắt Cát Linh – Hà Đông xuất hiện như một nỗi nhục về công nghiệp hóa. Nhục vì ta bị buộc phải vay vốn đi kèm với điều kiện chỉ định cho doanh nghiệp Trung Quốc thiết kế, thi công, giám sát và sử dụng thiết bị của Trung Quốc với chi phí đội lên cao chót vót. Nhục vì một đoạn đường chỉ dài 13km, vốn đầu tư ban đầu 553 triệu đô la đã đội lên hơn 868 triệu đô la, làm trong 13 năm, đến nay không ai nói được chính xác bao giờ nó chạy và nó chạy có an toàn hay không. Nhục vì không một ai bị tuyên bố phải chịu trách nhiệm đưa chủ quyền quốc gia về cái dự án này vào thòng lọng tín dụng đen của Trung Quốc. Những kẻ đó đang núp trong bóng đêm.
Trong tất cả các phiên tòa xử ông Đinh La Thăng, ngoài việc chấp hành kịch khung 30 năm tù, ông còn phải bồi thường tất cả là 1.030 tỷ đồng mà các quan tòa cho rằng ông đã gây thiệt hại cho nhà nước. Tất nhiên cái dự án Cát Linh – Hà Đông không liên quan đến ông Thăng, nhưng phải có người chịu trách nhiệm. Dù dự án này chưa bị điều tra, nhưng dù có điều tra hay không thì chắc chắn cũng có sai phạm.
Ít nhất là sai phạm trong việc vay vốn. Đó là vay vốn kèm theo điều kiện chỉ định thầu khiến cho giá giao thầu cao vọt nếu so với đấu thầu quốc tế. Có định lượng được khoản thiệt hại này không ? Ở nước ta, các cơ quan tố tụng muốn định lượng cái gì thì rất dễ, chẳng hạn như chỉ cần lấy quyết định của ngân hàng nhà nước mua ngân hàng OceanBank với giá 0 đồng liền bắt ông Đinh La Thăng bồi thường 800 tỷ. Nhưng công lý không chấp nhận cách định lượng bá đạo đó. Có một cách tương đối là đấu giá bán công trình này cho tư nhân, tiền thu được trừ đi giá đất tính theo thị trường, còn lại là giá trị thật. Mang tổng vốn đầu tư (kể cả tiền lãi) trừ đi giá trị thật này sẽ thành giá trị thiệt hại. Tư nhân có mua không và còn có cách nào nữa không thì tôi không biết, nhưng dù có định lượng được hay không cũng nhất định phải lôi những người ký hiệp định vay vốn đưa đất nước vào thòng lọng tín dụng đen này ra đối mặt với công lý.
Tòa án từng kết tội ông Nguyễn Đức Kiên (Bầu Kiên) 30 năm tù về 4 tội danh : Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, trốn thuế, kinh doanh trái phép, cố ý làm trái dựa trên kết quả điều tra của tướng Phan Văn Vĩnh (nay đang ở tù), cả 4 tội danh này đều ngụy tạo không có bằng chứng theo luật pháp. Dân chúng không muốn tiếp tục nhìn thấy những chứng cứ ngụy tạo tại các phiên tòa như vụ Bầu Kiên, không muốn nhìn thấy sự quy kết bá đạo như vụ Đinh La Thăng, dân chúng muốn nhìn thấy những kẻ thực sự gây ra nỗi nhục cho đất nước như đường sắt Cát Linh – Hà Đông ra đối mặt với công lý. Và không chỉ có một vụ này.

Điều đáng buồn là không có cơ quan nào thấy việc vay vốn đưa chủ quyền vào thòng lọng đẩy đất nước xuống hàng nhược tiểu như thế này là sai..

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2021

Vợ tôi dở dại dở khôn....!

Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp từ trần, văn đàn Việt Nam đã trống vắng các Nhà văn lớn ...Giờ lại càng thêm trống vắng

Hai hôm nay, tràn ngập trên các báo và trang mạng đều đưa tin buồn này chợt thấy là Nhà văn lớn thật hạnh phúc dù họ không có quyền lực, chức tước hay tiền bạc.
Có lẻ nửa đầu thế kỉ 20 có Nam Cao và cuối thế kỉ 20, có Nguyễn Huy Thiệp.
Vĩnh biệt ông, một Nhà văn lớn.

Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2021

Màu tím hoa sim

 CHUYỆN ĐỜI NHÀ THƠ HỮU LOAN
Tác giả Hữu Loan

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, hồi nhỏ không có cơ may cắp sách đến trường như bọn trẻ cùng trang lứa, chỉ được cha dạy cho dăm chữ bữa có bữa không ở nhà.