Họ bỗng trở nên vô cùng quyến rũ,
Dẫu trong lòng, chứa bao điều ấp ủ,
Sâu lắng tận cùng, họ bỗng hóa mênh mông.
Họ bình thản sống, như chưa từng được sống.
Quên hết nhọc nhằn, quên hết mọi âu lo.
Khi người đàn bà quẳng hết gánh nhỏ to,
Đã dính chặt trên vai mình như duyên tiền định.
Thanh thản, nhẹ nhàng, như thoát nợ trần gian.
Khi người đàn bà đi qua bao nỗi lo toan,
Họ thấy mình bỗng trở nên mạnh mẽ,
Giông tố bão bùng với họ chẳng hề chi,
Khi người đàn bà ra đi từ cơn bão,
Vết thương lòng sẽ liền sẹo bởi ...thời gian.
Và thấu hiểu thế nào là hạnh phúc.
Nên nâng niu những giọt mật cho đời,
.
Giữ nụ cười lung linh ngàn tia nắng,
Đạp xuống bùn...ngàn cay đắng...của trần gian.
Họ thấy mình bỗng trở nên mạnh mẽ,
Giông tố bão bùng với họ chẳng hề chi,
Khi người đàn bà ra đi từ cơn bão,
Vết thương lòng sẽ liền sẹo bởi ...thời gian.
Và thấu hiểu thế nào là hạnh phúc.
Nên nâng niu những giọt mật cho đời,
.
Giữ nụ cười lung linh ngàn tia nắng,
Đạp xuống bùn...ngàn cay đắng...của trần gian.
*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét