(GDVN) - Không thể để tình trạng có nhiều lực lượng chức
năng cùng bảo vệ ngư dân mà tàu cá vẫn bị bắt, ngư dân Việt Nam vẫn bị nước
ngoài bắt bớ, đánh đập hay bắn giết
> Nên tiếp cận thận trọng với Con đường Tơ lụa
trên biển
>
Trung Quốc đã nhảy lên võ đài và ra chưởng ở Biển Đông
> Không ảo tưởng Tập Cận Bình xuống thang ở Biển
Đông
Ngày
11/9 vừa qua 6 tàu cá Việt Nam bị tấn công khi đang đánh bắt trên vịnh Thái Lan
khiến một ngư dân thiệt mạng, một ngư dân khác trọng thương và 4 chiếc tàu bị
hư hỏng nặng. Vụ việc đã khiến dư luận rất sốc và lo lắng cho an toàn tính mạng
và tài sản của ngư dân Việt Nam khi đánh bắt xa bờ. Mãi đến ngày 16/9, Cảnh sát
biển Thái Lan mới lên tiếng thừa nhận họ đã gây ra vụ xả súng đẫm máu này.
Xả súng vào ngư dân tay không vũ khí là hành vi của kẻ cướp
Xả súng vào ngư dân tay không vũ khí là hành vi của kẻ cướp
Trước sự khan hiếm và cạn kiệt nguồn tài nguyên thủy hải sản
đã buộc ngư dân các nước trong khu vực phải đánh bắt xa bờ và chuyện ngư dân
nước này đánh bắt bất hợp pháp trong vùng biển nước kia không phải là hiếm.
Đã có những vụ ngư dân Việt Nam bị nước ngoài bắt bớ, đánh
đập, đòi tiền chuộc và cho nổ tung tàu cá như cách hành xử của Indonesia hay
thậm chí là khi đánh bắt trong vùng biển chủ quyền Việt Nam tại Hoàng Sa cũng
bị lực lượng chức năng Trung Quốc hành hung, cướp phá.
Nhưng việc lực lượng chức năng Thái Lan xả súng vào ngư dân
Việt Nam tay không vũ khí là hành vi phạm pháp luật quốc tế không thể chấp
nhận, hiếm thấy và là dấu hiệu của xu hướng leo thang hành vi vũ lực, dùng luật
rừng của một số nước với ngư dân láng giềng trong thời đại văn minh.
Cho dù những ngư dân Việt Nam bị bắn vừa qua có vô tình hay cố ý xâm
phạm vào vùng biển Thái Lan đi nữa, lực lượng chức năng nước họ có thể thực
hiện các biện pháp kiểm tra hành chính, cưỡng chế buộc rời khỏi vùng biển nước
họ và cùng lắm là bắt giữ giao cho tòa án xử lý theo luật định nếu có hành vi
chống trả như Cảnh sát biển Thái Lan nói với báo giới.
Suy cho cùng, những ngư dân này cũng chỉ vì cuộc sống mưu sinh, tay
không tấc sắt, không phải đối tượng nguy hiểm, đe dọa gì đến an ninh quốc gia
của Thái Lan mà phải nổ súng bắn giết họ.
Cảnh sát biển Thái Lan ngang nhiên xả súng bắn chết, bắn trọng thương
ngư dân Việt Nam là hành vi phạm pháp, đi ngược lại các chuẩn mực quốc tế về
đối xử nhân đạo với ngư dân, cổ súy cho thói quen tùy tiện dùng vũ lực, tùy tiện
nổ súng và coi thường sinh mạng con người. Không có lý do nào có thể bao biện
được cho những hành động hung hãn, mất hết nhân tính ấy.
Vụ việc cũng là hồi chuông báo động đối với ASEAN đang tiến đến mục tiêu
hình thành Cộng đồng Kinh tế trong năm nay về cách hành xử bạo lực của nhà chức
trách một số nước đối với ngư dân nước láng giềng khác, trong vụ này là Cảnh
sát biển Thái Lan.
Nếu không có biện pháp ngăn chặn, không có gì đảm bảo những vụ việc đau
lòng tương tự tái diễn. Người ta có thể nổ súng giết dân lành với cái cớ
"chống người thi hành công vụ", trong khi ngư dân tay không vũ khí,
đơn thương độc mã giữa biển khơi.
Ai sẽ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của ngư dân?
Ngư dân không
chỉ là người mưu sinh trên biển mà còn là lực lượng đi đầu trong việc thực thi
và bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán hợp pháp của Việt Nam
trên các vùng biển. Nhà nước lâu nay luôn quan tâm, trăn trở và đưa ra nhiều
chính sách hỗ trợ, giúp đỡ ngư dân.
Nhiều nhà lãnh đạo cấp cao lên tiếng yêu cầu các lực lượng chức năng nhà
nước có liên quan phải có trách nhiệm bảo vệ tính mạng, tài sản, quyền và lợi
ích hợp pháp của ngư dân, nhưng sao vẫn cứ xảy ra những vụ việc đau lòng như
vậy? Tàu cá Việt Nam bị đánh chìm, ngư dân bị bắt bớ đánh đập, đòi tiền chuộc,
và bây giờ là bị bắn chết, trọng thương.
|
Đầu đạn
thu được từ tàu cá Việt Nam bị Cảnh sát biển Thái Lan xả súng hôm 11/9, ảnh:
Báo Thanh Niên.
|
Chúng ta không thiếu các cơ quan chức năng có nhiệm vụ hỗ trợ, bảo vệ
ngư dân hoạt động đánh bắt trong ngư trường nước mình và khu vực chồng lấn có
thỏa thuận cùng đánh bắt cùng khai thác với nước khác, ngăn chặn ngư dân Việt
Nam xâm nhập và đánh bắt bất hợp pháp trong các vùng biển nước khác. Đó là Kiểm
ngư, Biên phòng, Cảnh sát biển, Dân quân tự vệ biển, Hội Nghề cá cho đến chính
quyền địa phương nơi đăng ký, cấp phép cho hoạt động đánh bắt của ngư dân.
Ngân sách hàng năm nhà nước rót cho các đơn vị thực thi nhiệm vụ bảo vệ
ngư dân bám biển, đánh bắt và làm ăn hợp pháp trên biển không hề nhỏ. Ở các
vùng biển chồng lấn, mà cụ thể trong trường hợp này là vịnh Thái Lan, chúng ta
có hẳn cơ chế hợp tác khai thác chung ở khu vực chồng lấn, tuần tra chung với Thái
Lan, Malaysia.
Nhưng tại sao vụ việc như vậy vẫn xảy ra, và chúng ta lấy gì để đảm bảo
trong thời gian tới ngư dân Việt Nam không còn bị đổ máu trước thói hành xử
hung bạo, dùng vũ lực của một số nước trong khu vực?
Trong vụ việc này, dư luận chỉ thấy có ông Trương Văn Ngữ, Chủ tịch Hội
nghề cá thành phố Rạch Giá tỉnh Kiên Giang nói trên BBC Tiếng Việt rằng, chưa
có giải pháp gì giải quyết tình trạng ngư dân có nguy cơ bị bắn chết trên biển.
“Tôi rất trăn trở, nhưng Hội Nghề cá chỉ có thể nhắc nhở ngư dân chấp
hành chính sách của nhà nước chứ không làm gì được hơn. Bản thân ngư dân cũng
phải chấp nhận rủi ro có thể bị tấn công khi đánh bắt xa bờ trong lúc ngư
trường Việt Nam đã cạn kiệt nguồn thủy hải sản”, ông Ngữ nói.
Đài BBC Tiếng Việt cũng tường thuật lời ông Ngữ cho rằng, để tiếp tục
mưu sinh trên biển, ngư dân Việt Nam đang phải đối mặt với tình trạng ‘ai mạnh
thì thắng’ và ‘khi gặp nạn thì đành chấp nhận thôi’. Ông Ngữ đề cập một cái khó
của ngư dân địa phương là ‘chủ trương không cho tàu đánh xa bờ được đánh trong
bờ’.
Cứ theo lời ông thì Hội Nghề cá chỉ làm mỗi việc "nhắc nhở ngư dân
chấp hành chính sách của nhà nước chứ không làm gì hơn". Vấn đề là cơ quan
này nhắc nhở những gì, hay chỉ là một câu chung chung "chấp hành chính
sách của nhà nước"? Ngoài ra, vai trò của các lực lượng chức năng khác ở
đâu?
Trong vụ việc này, hậu quả là ngư dân Việt Nam bị Cảnh sát biển Thái Lan
bắn chết, bắn trọng thương và họ khăng khăng nói rằng họ không sai, mà do ngư
dân Việt Nam "gây hấn cố đâm vào tàu của họ".
Ngư dân ta và các cơ quan chức năng không đưa ra được bằng chứng nào để
phản bác. Tệ hơn nữa, nếu Cảnh sát biển Thái Lan không "tự giác" thừa
nhận với báo giới quốc tế hôm 16/9, chúng ta cũng chẳng có cách nào vạch mặt
thủ phạm thực sự xả súng vào ngư dân Việt Nam hôm 11/9.
Trong khi đó những ngư dân này người thì mất mạng, người thì trọng
thương mà không biết ai phải chịu trách nhiệm. Nói như ông Ngữ là "gặp nạn
thì đành chấp nhận thôi". Điều đó cho thấy có nhiều lỗ hống trong quản lý
nhà nước về nghề cá mà lực lượng thì có thừa.
Nhà nước vẫn quan tâm trăn trở, ngân sách từ tiền thuế của dân vẫn tiếp
tục rót cho các lực lượng làm nhiệm vụ bảo vệ ngư dân làm ăn hợp pháp trên
biển, còn ngư dân sống chết thế nào thì còn phải chờ xem.
|
Anh Nguyễn
Hùng Cường, một ngư dân bị Cảnh sát biển Thái Lan bắn gãy xương đùi hôm 11/9.
Ảnh: Hải Lăng/Thanh Niên.
|
Giải pháp nào tránh cho ngư dân Việt Nam khỏi bị đổ máu?
Cá nhân tôi cho rằng, đầu tiên phải cung cấp thông tin, tuyên truyền phổ
biến cho bà con ngư dân về các vùng biển thuộc chủ quyền, quyền chủ quyền,
quyền tài phán hợp pháp của Việt Nam cũng như các khu vực chồng lấn đã có thỏa
thuận cùng hợp tác, cùng khai thác với các nước khác.
Nhắc nhở và có biện pháp chủ động xử lý những ngư dân, tàu cá của ta xâm
nhập và đánh bắt trái phép vùng biển nước khác. Chúng ta bảo vệ ngư dân phải
bảo vệ từ nhận thức, ngăn chặn nguy cơ, 2 chiều, chứ không phải để xảy ra những
vụ việc đau lòng này mới chạy theo điều tra. Vấn đề là cơ quan, tổ chức nào sẽ
đứng ra làm việc này?
Thứ hai, tôi cho rằng các lực lượng chức năng nói trên ở mỗi địa phương
cần nhóm họp liên ngành dưới sự chỉ đạo của chính quyền sở tại địa phương quản
lý và cấp phép cho ngư dân nhanh chóng bồi dưỡng kiến thức pháp luật, kỹ năng
xử lý tình huống khi đối mặt với tàu cá, tàu công vụ nước ngoài có ý đồ hung
hăng dùng vũ lực với mình. Làm thế nào tránh để đối phương lợi dụng, khiêu
khích và có cớ sử dụng vũ lực.
Đặc biệt cần lưu ý ngư dân chủ động tự bảo vệ mình bằng cách thu thập
bằng chứng. Trong vụ này, nếu chúng ta có hình ảnh hay video ghi lại hành vi
bắn giết ngư dân ta của Cảnh sát biển Thái Lan, chúng ta mới có thể đấu tranh
với họ về ngoại giao cũng như pháp lý. Bây giờ họ chối bay chối biến mà ta
không có bằng chứng thì không thể làm gì. Đồng thời cũng phải tính đến việc
trang bị cho ngư dân công cụ phòng vệ, đề phòng các tình huống bất trắc.
Thứ ba, rà soát lại các hoạt động tuần tra kiểm soát của các lực lượng
chức năng trên biển, đặc biệt là các khu vực giáp ranh, nhạy cảm hay xảy ra va
chạm. Biển thì mênh mông, nhưng không phải khu vực nào cũng nhạy cảm và hay xả
ra va chạm.
Tính toán phương án quản lý ngư dân thông qua hệ thống định vị vệ tinh,
nhắc nhở và cảnh báo kịp thời nếu tàu cá Việt Nam di chuyển sang vùng biển nước
khác, hoặc khi xảy ra sự cố như hôm 11/9 thì có thể xác định được ngay tọa độ,
vị trí để có phản ứng, xử lý phù hợp.
Thứ tư, cần làm việc với các nước trong khu vực theo các khuôn khổ, cơ
chế đã thỏa thuận bao gồm tuần tra chung, họp định kì về công tác quản lý các
vùng biển tiếp giáp, vùng biển chồng lấn. Thông báo kịp thời với đối phương và
yêu cầu họ không có hành vi đe dọa tính mạng, tài sản của ngư dân Việt Nam, đối
xử với ngư dân của nhau vi phạm vùng biển hay đánh bắt trái phép trên tinh thần
nhân đạo, văn minh.
Thứ năm, xử lý khủng hoảng truyền thông nhanh chóng trong các vụ việc
tương tự. Bất luận ngư dân Việt Nam có xâm phạm vùng biển Thái Lan hay không,
việc Cảnh sát biển Thái Lan hoặc bất cứ lực lượng nào khác bắn chết ngư dân
Việt Nam đều là hành vi sai trái, phạm pháp và không thể chấp nhận.
Các lực lượng chức năng Việt Nam như Bộ Ngoại giao, Kiểm ngư, Cảnh sát
biển, Biên phòng, Hội Nghề cá và chính quyền địa phương sở tại cần lập tức lên
tiếng lên án hành vi này trước rồi tiến hành điều tra sau, đồng thời thăm hỏi
động viên giúp đỡ kịp thời ngư dân bị nạn để dư luận người dân yên tâm khi biết
ngư dân được quan tâm, bảo vệ thực sự. Càng để lâu càng bất lợi, tạo điều kiện
cho những tin đồn thất thiệt và gây mất lòng tin của người dân.
Thứ sáu, các cơ quan chức năng, địa phương nào quản lý ngư dân hoặc địa
bàn xảy ra sự cố phải rà soát lại công tác hỗ trợ, bảo vệ ngư dân của mình đến
đâu, ai và lực lượng nào không hoặc chưa làm tròn nhiệm vụ. Không thể để tình
trạng có nhiều lực lượng chức năng cùng bảo vệ ngư dân mà tàu cá vẫn bị bắt,
ngư dân Việt Nam vẫn bị nước ngoài bắt bớ, đánh đập hay bắn giết như trong vụ
này.
Điều này càng trở nên quan trọng và cấp bách khi ngư trường hợp pháp của
ngư dân Việt Nam đang có quá nhiều mối đe dọa nguy hiểm, điển hình là ngư
trường ở Hoàng Sa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét