Có tượng đài nào mang lại hơi ấm cho mẹ? Có những ai đã từng ca tụng sự anh hùng của mẹ ngồi lại với mẹ bên mâm cơm? Như bất cứ người phụ nữ nào, mẹ chẳng muốn thành anh hùng.
...Khoảng nửa tiếng, đủ quay phim xong, chúng tôi lại đi. Đến bà mẹ khác. Tiếp tục úy lạo, tiếp tục chụp hình và quay phim.
Còn Mẹ tiếp tục ở lại với bàn thờ tám đứa con và người chồng đã mất trong chiến tranh với la liệt bằng khen ghi công đóng khung kính treo kín vách, với niêu cơm cứng ngắc giữ nguyên vẹn dấu cái muỗng khoét. Dấu ấn đơn giản nhưng cùng tột của sự cô quạnh.
Mỗi năm, vào vài dịp cần được cổ vũ nào đó,Mẹ lại được lên truyền hình. Người ta cần Mẹ ở đó như một tấm gương nêu cao sự hy sinh để tiếp tục kêu gọi động viên những sự hy sinh khác, dù thời cuộc đã thay đổi. Nhưng với những người Mẹ mất con, không bao giờ sự hy sinh ấy lại trở thành niềm tự hào. Không người mẹ nào tự hào vì có nhiều con cháu đã chết cả.
Những tượng đài lớn nhất không mang được hơi ấm nào vào ngôi nhà chập chờn bóng tối của những bà mẹ mất sạch con. Những tháp truyền hình cao nhất thế giới có thể phát đi những bộ phim bi tráng ca ngợi tấm lòng vĩ đại của người Mẹ, nhưng không ai trong vô số quan chức từng trịnh trọng ôm lấy Mẹ trước truyền hình đó ngồi lại với mẹ bên mâm cơm. Một nồi cơm được xới tơi ra, đơm vào nhiều bát như tất cả mọi bà- mẹ- không- anh -hùng nào cũng đều được có trong mỗi bữa ăn.
Mẹ, như bất cứ người mẹ nào, chỉ cần có từng ấy. Mẹ đâu có muốn thành anh hùng?
Nguon: http://phuocbeo.blogspot.com/2015/03/me-khong-muon-anh-hung.html
.
*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét