&
T… bây giờ...
NIỀM TIN
Võ trung Hiếu
Hình như …
Cái gọi là cõi thiên đường này
Chả còn ngày nào là thơ mộng
Chả còn con đường nào là mềm mại nên thơ
Chả còn ông bụt bà tiên nào hiện về nhân hậu
Chả còn gì ngoài những giả vờ – demo – giả cầy – sáo rỗng
Chả còn gì ngoài những trò chém gió – xin lỗi – biện bạch – múa may
Chả còn gì ngoài những đám đông thờ ơ và những gương mặt hoả mù dối trá
Các hoạ sỹ bắt đầu vẽ những bức tranh kỳ lạ
Các nghệ sỹ bắt đầu diễn những vở chính kịch nặng nề
Các nhà thơ bắt đầu ví von ngụ ngôn hình tượng
Các nhà giáo dục bắt đầu lúng túng gãi đầu với những chuyện kiểu như cổ tích Thánh Gióng và Tấm Cám
Hay kiểu như, ” Hai Bà Trưng đánh giặc nào ? “
Các em bé trong nhà trẻ bắt đầu hay hỏi , ” Tại sao ? “
Các VIP bắt đầu há miệng mắc quai
Hoặc chẳng biết nói gì khi những trò bẩn hậu trường làm chẳng còn ai tin lời họ nữa …
Gieo hạt vào đất
Đất cho cỏ cây mùa màng
Gieo yêu thương vào lòng người
Buổi sáng biết trổ môi cười hạnh phúc
Gieo gió gặt bão
Gieo thù chuốc oán
Gieo tính cách gặt số phận
Ông bà xưa dạy mãi rồi
Gieo hy vọng vào tương lai bồi hồi
Từng ngày qua vẫn bặt những tin vui
Nghe tiếng triệu trái tim hoà thành những melody mệt nhọc
Những khuôn mặt thất thần trôi qua những phố những phường
Không buồn không vui không cười không khóc …
Nếu cả tro tàn cũng tắt
Giọt hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa
Gieo gì để gặt niềm tin ?
Chiều lặng lẽ đi cho thành phố vào đêm
Những tiếng còi xe gắt gỏng và dữ dội
Những bước chân hoà thành những bè trầm
Giai điệu ấy nói gì trong bóng tối ?
18.1.2013
VTH
Tác giả gửi cho Quê choa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét