Translate

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

Đặng Tiểu Bình đã dạy cho chúng ta BÀI HỌC !

Hoàng Lại Giang
14-2-2016
Kết quả hình ảnh cho Tội ác quân TQ ở biên giới năm 1979
Ngày xưa còn lưu lại chuyện “Mỵ Châu – Trọng Thủy”. Câu chuyện tình đẹp đẽ có một không hai trong lịch sử dân tộc, đã từng để lại tấn bi kịch cho cả một dân tộc: MẤT NƯỚC!
Thời hiện đại, cái gọi là “Công hàm Phạm Văn Đồng” năm 1958, tưởng ta giúp “bạn” tránh “môi hở răng lạnh”, hóa ra nó lại là chứng tích cho sự đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa “hợp pháp”!
Nhưng thời ấy Hoa Kỳ còn là đồng minh tin cậy của miền Nam Việt Nam. Phải chờ gần 20 năm sau, khi hiệp định Paris được ký kết, Hoa Kỳ rút ra khỏi vòng tham chiến ở Đông Dương, năm 1974 người Tàu mới mang quân ra quyết lấy cho bằng được Hoàng Sa! Một trận chiến không cân sức, mặc dù tinh thần chiến đấu của hải quân Việt Nam Cộng Hòa là đáng được nhân dân và Tổ quốc Việt Nam tôn vinh (74 chiến binh Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh).
Thế mà có nhà lãnh đạo lại nói: “Hãy yên tâm, Hoàng Sa trong tay các đồng chí Trung Quốc còn hơn là trong tay ngụy quyền tay sai của đế quốc Mỹ!” (Theo nhà báo quân đội lúc bấy giờ – Đăng trên mạng Ba Sàm ngày 10/11/2015).
Sau 40 năm nhìn lại, tôi, vâng chính tôi là người trong cuộc cùng với cánh nhà văn được Đảng trau dồi tinh thần quốc tế vô sản, đã là người có tội với dân tộc, với ông cha một thời xả thân dựng nước và giữ nước!
Tháng 2 năm 1979 Trung Quốc đưa vào cuộc chiến tranh biên giới ở Việt Nam là 9 quân đoàn chủ lực, một số sư đoàn bộ binh độc lập, xe tăng là 6 sư, phòng không là 4 sư… (Nguồn tin từ cục tình báo trung ương Hoa Kỳ) tràn qua 6 tỉnh biên giới phía Bắc từ Lạng Sơn – Cao Bằng – Lào Cai – Lai Châu – Quảng Ninh – Hà Tuyên! Không khác gì ông cha chúng trong quá khứ, chúng tàn sát không từ người già, trẻ con, phụ nữ có thai!!! Nhà cửa, ruộng nương chúng đốt phá. Con gái chúng thay nhau hãm hiếp (1). Cho đến nay không có bản cáo trạng nào sâu sắc hơn bản “Bình Ngô đại cáo” của Nguyễn Trãi:
            Độc ác thay trúc rừng không ghi hết tội,
            Dơ bẩn thay! nước bể khôn rửa sạch mùi,
            Lẽ nào trời đất tha cho,
            Ai bảo thần- nhân nhịn được
                                                            Bản dịch cụ Bùi Kỷ
Hậu quả để lại cho chúng ta là mấy trăm ngôi nhà bị đốt cháy, gần 25.000 binh lính và dân thường hy sinh (theo nhà sử học Gilles Ferier).
Khi chúng ta đặt tinh thần quốc tế vô sản lên trên quyền lợi dân tộc thì đấy chính là lúc chúng ta “gởi trứng cho ác!”
Năm 1988 chúng đem quân ra chiếm Trường Sa gồm 1/ bãi đá Gạc ma, 2/ Bãi đá Colin, 3/ Bãi đá Len Đao! 64 chiến sĩ và cán bộ của hải quân ta đã nằm lại với biển đảo trong trận chiến này!
Vết thương này cho đến hôm nay vẫn còn đang rỉ máu. Bao nhiêu người mẹ mất con? Bao nhiêu người vợ mất chồng, phải quần quật dầm mưa dãi nắng cáng đáng cho cả một gia đình, mẹ già, con dại!
Một cuộc chiến tranh không ai hiểu nổi! Bởi nó không hẳn là cuộc chiến cướp nước, cũng không hẳn là cuộc chiến tranh ý thức hệ. Nó là cuộc chiến tranh trả thù – nước lớn trả thù nước nhỏ (đàn em) đang muốn tự chủ.
Đúng là nhớ đời, đời nọ nối đời kia. BÀI HỌC cả tin cái gọi là “đồng chí”, cái gọi là “16 chữ vàng”, cái gọi là “4 tốt!” Cả tin dẫn đến mất CẢNH GIÁC để bị động trước một cuộc xâm lăng … dẫn đến những mất mát, hy sinh không đáng có, tạo nên một vết hằn sâu đậm về hai dân tộc vốn có hàng ngàn năm đã từng là kẻ thù của nhau!
Người Việt Nam mình đâu đến nỗi nhẹ dạ, cả tin đến như thế! Chỉ vì ý thức hệ, vì mấy cái chữ vàng, chữ bạn, chữ tốt… mà mất CẢNH GIÁC! Nên mới ra nông nỗi này! Ai đã nhẹ dạ, cả tin? Ai đã tuyên truyền cái tình đồng chí, anh em, môi răng? Chính những người ấy phải trả lời những câu hỏi trên trước lịch sử.
Gần đây Ukrainae với bán đảo Krym là một bài học đáng để chúng ta suy nghĩ. Đất nước chúng ta từng có vụ “nạn kiều” vào những năm 70 của thế kỷ 20. Lúc ấy giữa ta và Tàu rất căng thẳng. Nhiều người Hoa, dù là đã sống lâu đời ở ta cũng được Tàu vận động treo cờ Trung Quốc và ảnh Mao Trạch Đông, vận động khai mình là người Tàu, mặc dù họ đã chuyển sang quốc tịch Việt Nam từ năm 1956… và vận động người Hoa biểu tình, vận động người Hoa trở về nước. Lê Duẩn và Lê Đức Thọ bàn với nhau cho tàu Trung Quốc cập cảng Sài Gòn chở người Hoa về nước. Lê Đức Thọ điện cho bí thư thành ủy TP.HCM: Võ Văn Kiệt…
Võ Văn Kiệt trả lời dứt khoát: “Không thể…
Trao qua đổi lại không thành, Lê Đức Thọ bay vào TP.HCM gặp Võ Văn Kiệt.
Lại trao đổi, lại mệnh lệnh, lại quyết định… Nhưng cuối cùng Võ Văn Kiệt vẫn lắc đầu đáp:
– Không được.
Lê Đức Thọ:
– Đây là mệnh lệnh của anh Ba (Lê Duẩn)
Võ Văn Kiệt:
– Nếu đây là mệnh lệnh của anh Ba thì nhờ anh Sáu (Thọ) về báo cáo lại với anh Ba, tôi xin chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào cũng được, nhưng chấp hành mệnh lệnh anh Ba cho tàu Trung Quốc cập cảng Sài Gòn thì tôi không thể… Dừng lại một lúc, ông tiếp:
– Tôi đã cho rải mìn dày đặc dưới lòng sông rồi. Ngay cả cập cảng Cần Giờ cũng không thể, huống hồ cập cảng Sài Gòn…
Thế hệ tôi, trên tôi: hiểu sức mạnh siêu quyền lực của Lê Đức Thọ là như thế nào. Nhưng Võ Văn Kiệt đã thẳng thừng… không chấp hành.
Lê Đức Thọ im lặng…
Võ Văn Kiệt tư lự, phân vân.
Lê Đức Thọ sốt ruột:
– Có gì Sáu Dân (Võ Văn Kiệt) cứ nói, tớ nghe.
Võ Văn Kiệt nói:
– Tôi hỏi anh Sáu, nếu cho nó vào đây, rồi nó ở lại đây, không chịu đi nữa, anh Sáu làm cách nào?
Lúc bấy giờ Lê Đức Thọ như mới tỉnh ra…
Về Hà Nội, Lê Đức Thọ báo cáo lại với Lê Duẩn. Lê Duẩn im lặng nhìn Lê Đức Thọ một lúc rồi nói:
– Sáu Dân có cái lý của nó. Nếu như thằng Tàu vào cảng Sài Gòn, nó ở lại, không chịu ra, chẳng lẽ ta đánh, ta bắt … nó. Lúc ấy nó lu loa lên… Thế là ta tạo cớ cho nó mang quân sang xâm lược nước ta… (2)
Câu chuyện “CẢNH GIÁC” của bí thư Thành ủy TP.HCM hồi ấy vẫn là bài học vô giá cho nhiều thế hệ sau này.
Nhưng tôi thấy hình như nhiều nhà lãnh đạo hôm nay ít chú ý đến những bài học vô giá về CẢNH GIÁC của thời cổ đại cũng như thời hiện đại…
Bây giờ ra ngõ… là gặp Tàu. Rất nhiều trường hợp Tàu vào ta bất hợp pháp, nhưng … ta vẫn không dễ đẩy họ ra. Đó là chưa nói nhiều vùng đất đắc địa, liên quan đến an ninh quốc gia cũng đem bán cho họ dưới dạng “thuê” 50 năm, 70 năm! Họ rào lại và làm gì trong ấy không ai biết, công an ta vẫn không được vào!
Và sâu xa hơn, chúng trở lại thời kỳ “Nạn kiều” những năm 70 của thế kỷ 20, hay theo cách “Bảo vệ Hoa kiều” kiểu như Nga bảo vệ dân Nga và dân nói tiếng Nga… ở Crime! Cũng đừng trách người Việt có thành kiến với Trung Quốc. Hàng ngàn năm bị giặc Tàu đô hộ, dân ta hiểu quá rõ bản chất độc ác, nham hiểm … của giặc phương Bắc.
(Ai chưa tin, hãy xem clip trên trang mạng Ba Sàm 19/3/2014, khi một đất nước độc lập và chủ quyền mà chúng ngang nhiên vác xà beng, gậy gộc đuổi đánh dân một làng ở Thanh Hóa thì rõ). (*)
Trong công cuộc giải phóng dân tộc, chúng ta đã chứng tỏ đức hy sinh vì dân vì nước một thời, nhưng chúng ta cũng mắc không ít sai lầm. Một trong những sai lầm đó là tội mất CẢNH GIÁC với kẻ thù truyền kiếp phương Bắc.
Tôi nghĩ (có thể cực đoan) đất đai, biển đảo nào thuộc chủ quyền mình, mình phải đòi lại cho bằng được, đừng đùn đẩy cho thế hệ sau mà mắc tội.
Khi nào chưa đòi lại được thì chúng ta còn phải cảnh giác. Tốt nhất nên giữ một khoảng cách an toàn với “người bạn, người đồng chí môi răng”, dù có thiệt thòi trước mắt về kinh tế, nhưng giữ được đất và nước, biển và đảo.
Kết thúc bài này tôi xin trích di chúc của vua Trần Nhân Tông với muôn dân người Việt về việc CẢNH GIÁC với kẻ thù truyền kiếp:
Các ngươi chớ quên chính nước lớn, mới làm những điều bậy bạ, trái đạo. Vì rằng họ cho mình cái quyền nói một đằng, làm một nẻo. Cho nên cái họa lâu dài của ta là họa Trung Hoa. Chớ có coi thường chuyện vụn vặt trên biên ải. Các việc trên khiến ta nghĩ tới chuyện khác lớn hơn. Tức là họ không tôn trọng biên giới quy ước. Cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp. Không thôn tính được ta, thì gặm nhấm ta. Họ gặm nhấm đất của ta, lâu dần họ sẽ biến giang sơn của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích. Vậy nên các ngươi phải nhớ lời ta dặn:
“Một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay kẻ khác”.
Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu”
Đã 7 thế kỷ trôi qua, lời căn dặn của Đức vua Trần Nhân Tông vẫn còn nguyên vẹn giá trị như lời của một nhà tiên trị: CẢNH GIÁC để giữ nước không bao giờ thừa.
TP.HCM ngày 24/3/2014
Hoàng Lại Giang
*
____
(1) Theo Bách Khoa toàn thư mở Wikipedia
(2) Câu chuyện trên tôi trực tiếp nghe cố vấn Ban chấp hành trung ương Võ Văn Kiệt kể lại tại nhà riêng 16 Tú Xương, TP.HCM.
(*) Mời xem lại clip này của VNN:

Không có nhận xét nào: