Văn Công Hùng
* Đọc báo, thấy nói
quân đội ta sắm vũ khí khủng, tàu ngầm khủng. Ồ Dzê, quá oách. Nhưng còn chiến
trường lòng dân. Mình nghĩ đấy mới là quan trọng. Vũ khí gì đi nữa nếu lòng dân
không thuận thì cũng... mong manh lắm. Cứ từ anh Nguyễn Thanh Chấn mà suy, rồi
8 người nữa cũng Bắc Giang bị oan đã xin lỗi nhưng chả thấm béo gì, rồi còn 1 vụ
tử tù cũng ở Bắc Giang cương quyết kêu oan và tòa cũng cương quyết...xử tử,
nhưng do... thiếu
thuốc nên chưa được chết...
Chúng ta đã xác định, chiến tranh của chúng ta là chiến
tranh nhân dân, quân đội của chúng ta là quân đội nhân dân, công an cũng thế,
nhưng nghe anh Chấn kể, thì té ra không phải thế. Nhân dân mong manh vô cùng
trước những điều ngụy danh nhân dân...
(nguon:
LẠI GHI VỤN...)
Bịt mắt- nhắm mắt- cay mắt….
Bản gốc của tác giả
Kỳ Duyên
Kỳ Duyên
Nước mắt của nhân dân, là khóc cho bi kịch một quốc gia- khó phát triển.
I- Tự do là trạng thái tự nhiên và giá trị sống tuyệt vời nhất của con người trong xã hội. Nhưng có những con người, cái giá tự do buộc phải trả quá đắt. Mà trường hợp và số phận của tù nhân Nguyễn Thanh Chấn (Việt Yên, Bắc Giang), vừa được tạm tha, sau 10 năm bóc lịch oan trong tù với cái “án giết người” không gây ra, khiến cả xã hội chấn động mạnh, là một minh chứng buồn.
2 nhận xét:
Sang thăm chúc sức khỏe thôi
Nhân tình thế thái...mỏi chân rồi chào thua!
Chỉnh lời lại anh Mắm ơi
Nỏ phải mồng chín, hôm ni mồng mười.
Vào thiết kế-cài đặt-ngôn ngữ và định dạng rồi chọn múi giờ phù hợp rồi bấm áp dụng là được thôi!
Đăng nhận xét