Nhatrang cũng như rẻo đất miền Trung những ngày này không còn là dải đất gió cát kiên cường quen thuộc nữa. Nó giống như một vết thương bị xé toạc, để lộ nỗi đau của đất trời và con người hòa lẫn trong dòng nước đục ngầu. Người ta vẫn nói người miền Trung “chịu thương chịu khó”, nhưng có lẽ chưa ai định nghĩa nổi hai chữ ấy bằng khoảnh khắc những bàn tay gầy run lên trong mưa, chắp lại chỉ để cầu xin một chút bình yên.
Nhìn những con người chỉ quen cầm cuốc, cầm rựa – nay bất lực giữa dòng nước dữ – lòng ai chẳng thắt lại. Chỉ một trận xả lũ thôi, bao năm vun vén bỗng hóa tro tàn. Nhà cửa, giường tủ, bếp lửa, xe cộ, trâu bò… những thứ từng là sinh kế, là niềm tự hào lặng lẽ của một đời chắt chiu, giờ nằm chìm trong bùn đất như những món đồ bị số phận vứt bỏ.
Có những mất mát không thể đo bằng tiền. Vết nứt trong ký ức của những đứa trẻ còn đỏ khăn quàng – đêm về vẫn nghe tiếng nước ầm ầm ngay bên tai. Ánh mắt đỏ hoe của những người cha bơi ngược dòng để giữ lại con bò cuối cùng. Tiếng thở dài của những người mẹ nhìn từng cái nồi, cái chén quen thuộc trôi theo dòng nước, bất lực đến nghẹn lời.
Và đau hơn tất cả, không phải chỉ là bùn đất hay tài sản.
Đến lúc này, hơn 50 sinh mạng đã mất đi.
Không phải là những con số lạnh lùng trong bản tin.
Đó là những trái tim thật sự đã ngừng đập – những người cha, người mẹ, người con – mỗi người là một thế giới không bao giờ trở lại.
Trên mạng, ngót nghét hàng chục ngàn tin nhắn cầu cứu gửi lên Zalo và các ứng dụng khác. Nhiều tin nhắn chỉ còn lại vệt chữ “Đã gửi” – như tiếng kêu mắc kẹt giữa hư không. Không hồi âm. Không kịp ứng cứu. Chỉ còn lại dòng nước đen đặc nuốt trọn mọi hy vọng.
Đêm qua, ở Nha Trang, Tuy Hòa, Bình Định… nhiều nơi vẫn ngập sâu trong bóng tối. Hẻm nhỏ, thôn xa, vùng thấp… Lực lượng cứu hộ chưa thể tiếp cận được.
Miền Trung lúc này lạnh lắm. Không chỉ cái lạnh xuyên da thịt, mà cái lạnh cắt dọc tâm can khi màn đêm buông xuống trong mái che tạm, khi đôi tay vẫn run vì sợ trận mưa nữa sẽ ập đến. Lũ, giông gió vốn đã khắc nghiệt; nay, sự mất mát quá lớn khiến cái lạnh trở nên buốt giá hơn nhiều.
Tết đang đến gần. Lẽ ra đó phải là niềm mong ngóng của cả năm. Nhưng với người miền Trung lúc này, Tết là điều xa xỉ. Họ sẽ đón xuân trong những mái nhà tạm, dưới tấm bạt mỏng manh, bên bữa cơm thiếu thốn đủ đường.
Vậy mà họ vẫn tự lau nước mắt, vẫn nói câu:
“Cũng còn may… Còn người là còn của.”
Ai hiểu được, đằng sau câu nói tưởng như nhẹ bẫng ấy… là cả một trời tan tác?
Người miền Trung chưa bao giờ đòi hỏi nhiều.
Họ không xin thương hại.
Họ chỉ xin được sống một đời không nơm nớp:
sợ mưa, sợ bão, sợ thủy điện xả lũ bất thình lình, sợ tiếng loa gọi di dời lúc nửa đêm.
Họ chỉ xin một chút yên bình để làm lại.
Một chút minh bạch để không phải gánh những điều đáng ra không thuộc về mình.
Một chút công bằng để tương lai con trẻ không bị cuốn trôi theo dòng nước bạc.
Miền Trung ơi,
Dẫu nước còn dâng, bùn còn dày, trời còn lạnh… thì trong mỗi mái nhà tạm, bếp lửa rồi cũng sẽ được nhóm lên. Người miền Trung là thế – bao lần ngã, họ vẫn đứng dậy bằng đôi tay trần. Vẫn tin vào ngày nắng mới. Vẫn giữ một niềm bền bỉ lặng thầm:
rằng khổ mấy rồi cũng qua.
Và rồi, khi mặt trời lại trải vàng trên những cánh đồng, người ta sẽ lại thấy những con người ấy – thẳng lưng giữa đất trời, không oán than, chỉ kiên cường như chính mảnh đất này.
Nhatrang đang oằn mình trong giông lũ
Nhưng rẻo đất miền Trung này chưa bao giờ chịu gục ngã.
Rạng sáng 21.11.2025
1 nhận xét:
Trong những thời khắc gian nan nhất của đất nước, dân mình luôn nương vào nhau mà đứng dậy. Miền Trung hôm nay cũng vậy. Những mái nhà còn chìm trong nước, những bàn tay run trong giá lạnh… đang cần lắm một hơi ấm từ cộng đồng.
Đây không phải lúc hỏi “ai sai”, mà là lúc hỏi:
“Mình có thể làm gì cho nhau?”
Ai có gì xin góp nấy.
Một thùng mì, một chiếc áo ấm, một bao gạo, một ít thuốc men…
Hay chỉ là một bàn tay đưa ra, một lời chia sẻ để bà con biết rằng họ không đơn độc giữa bốn bề nước lũ.
Chưa ai giàu vì giữ riêng, cũng chưa ai nghèo đi vì một lần sẻ chia.
Mong các đoàn thể, nhóm thiện nguyện, bà con khắp mọi miền – dù ở gần hay ở xa – hãy hướng trái tim mình về miền Trung đang oằn mình trong bão lũ. Mỗi sự giúp đỡ, dù nhỏ bé, cũng đủ để giữ ấm một đêm lạnh, cứu một sinh mạng, dựng lại một mái nhà.
Miền Trung kiên cường lắm.
Nhưng để họ đứng vững, họ cần chúng ta – như chúng ta từng có nhau suốt bao mùa giông bão qua.
Xin chìa tay ra cùng đồng bào.
Để những giọt nước mắt hôm nay không chảy ngược trong lặng lẽ.
Và để ngày mai, khi nắng trở lại, miền Trung có thể đứng lên mạnh mẽ như họ đã từng.
Đăng nhận xét