Translate

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2020

AI ĐÃ PHẢN BỘI ÔNG CHA

Ông cha của phần đông chúng ta đã theo Đảng Cộng sản , tôn sùng Chủ nghĩa Mác Lênin ( CNML ), làm CM để giành độc lập, mang tự do, dân chủ, hạnh phúc cho nhân dân. Nhiều người đã hy sinh xương máu. Thế mà giờ đây có một số người phê phán và đòi từ bỏ CNML, đòi xóa hoặc đổi tên đảng Cộng sản. Những người như vậy liệu có phản bội lại sự hy sinh của thế hệ ông cha, liệu có vi phạm vào đạo lý “ Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây”. Đó là vấn đề được nhiều bạn trẻ đặt ra yêu cầu giải đáp. Tôi viết để trả lời câu hỏi đó.
Tôi đọc sách “ Chủ nghĩa Lê nin” vào khoảng đầu năm 1945, lúc 9 tuổi, khi cán bộ Việt Minh Nguyễn Văn Đồng ( nay là trung tướng Đồng Sỹ Nguyên) đến vận động và giác ngộ cha tôi làm CM. Anh Đồng đã đem quyển sách đó cho cha tôi nghiên cứu, tôi vì tò mò mà đọc trộm và chỉ hiểu lơ mơ. Lớn lên tôi được học tập CNML khá nhiều, không những ở trong nước mà còn ở Liên xô. Quá trình nhận thức về CNML của tôi được chia thành 4 giai đoạn. 1- Từ 10 đến khoảng 30 tuổi là lúc chỉ biết tuyệt đối tin tưởng vào Đảng và Bác Hồ, cho rằng CNML là hoàn toàn đúng. 2- Từ khoảng 30 đến 50 tuổi ( 1966-1986) là giai đoạn có những nghi ngờ và suy nghĩ trước thực trạng có sự sai khác nhiều giữa lý thuyết và thực tế. 3-Từ khoảng 50 đến 70 tuổi ( 1986-2006 ) tôi để tâm nghiên cứu, tìm cách giải thích thực trạng của xã hội. Qua nghiên cứu tôi nhận ra sự sai lầm từ gốc của CNML, thấy rằng nó là tai họa cho cho nhân loại nói chung và cho dân tộc VN. Vì sợ bị quy kết, bị đàn áp mà tôi không dám công khai các ý kiến, chỉ thỉnh thoảng thì thầm trao đổi giữa những người bạn thân tín. 4- Từ trên 70 tuổi (từ năm 2006 trở đi ) tôi bớt dần và từ năm 2013 trở đi đã vượt qua được sự sợ hãi nên mới công khai viết một số bài phê phán và vận động từ bỏ CNML. Cũng là nhờ vào Internet.( tóm tắt 4 giai đoạn là : tin, nghi, sợ, vượt ).

Tiêu chuẩn để đánh giá một học thuyết chính trị là thực tế thu được khi áp dụng nó vào cuộc sống chứ không phải do suy luận. Giá trị thực của học thuyết nằm ở bản chất của nó, được xây dựng nên từ những luận cứ và luận chứng đầy đủ, minh bạch, chính xác, trung thực chứ không phải nó đúng vì đã có bao nhiêu người hy sinh xương máu cho nó, không phải dựa vào sự tuyên truyền dối trá, ngụy biện. Trong lịch sử có nhiều dẫn chứng về việc hàng triệu, hàng chục triệu người hy sinh để bảo vệ sự độc tài tàn bạo mà kẻ thống trị đưa ra sự vinh quang hão huyền để lừa bịp, thí dụ Tần Thủy Hoàng, Napôlêông, phát xít Hitle, Muxôlini ….
Đã có đầy đủ các chứng minh rằng CNML là sai lầm, chứa nhiều độc hại. Nó tồn tại được, mê hoặc được một số khá đông người trong một thời gian là dựa vào sự tuyên truyền dối trá, sự ngụy biện, sự hứa hẹn hão huyền. Và khi các đảng theo CNML đã nắm được chính quyền thì còn dùng thủ đoạn đàn áp của nền thống trị độc tài với lực lượng công an hùng hậu. Sự khủng bố, đàn áp nhân dân ở Campuchia, ở Trung quốc dưới chế độ cộng sản, sự sụp đổ của Liên xô và các nước XHCN Đông Âu là bằng chứng hùng hồn về sai lầm và tác hại của CNML.
Đảng CSVN được Nguyễn Ái Quốc thành lập năm 1930, tuy có liên quan đến CNML nhưng thực sự là dựa trên lòng yêu nước của nhân dân mà chủ yếu là của những người ưu tú để đánh đuổi thực dân, giành độc lập, chống áp bức chứ không phải để thực thi CNML bằng đấu tranh giai cấp và làm chuyên chính vô sản, càng không phải để xây dựng chế độ độc tài . Tiêu đề Việt nam Dân chủ Cộng hòa. Độc lập Tự do Hạnh phúc do Hồ Chí Minh nêu ra là một minh chứng.
Ông bà, cha mẹ, anh chị chúng ta hy sinh xương máu là vì lòng yêu nước, vì độc lập, vì tự do và hạnh phúc của nhân dân, chứ không phải vì CNML, không phải để bảo vệ CNML. Kể cả nhiều đảng viên cộng sản, họ hy sinh, họ bất khuất cũng chính vì lòng yêu nước chứ không phải vì CNML. Khác với một số nước cộng sản khác, ở Việt nam CNML tồn tại được , ban đầu là nhờ bám vào lòng yêu nước của các thành phần ưu tú của dân tộc. Đảng CSVN phát triển được là dựa vào lòng yêu nước của phần đông nhân dân. Nhưng đến khi đã nắm được chính quyền thì ĐCS lại vì bảo vệ và thực thi ý thức hệ cộng sản mà đề cao chuyên chính vô sản, thâu tóm quyền lực, hình thành nên giai cấp thống trị mới với các nhóm lợi ích, với tệ tham nhũng, mua quan bán tước. ĐCSVN quốc hữu hóa toàn bộ ruộng đất, tạo điều kiện cho quan chức chiếm đoạt để làm giàu, tạo nên vô số dân oan, đàn áp các phong trào dân chủ, vu cáo để bỏ tù hàng ngàn, hàng vạn người bất đồng chính kiến, vay nợ nước ngoài, sử dụng tiền thuế của dân và tài sản quốc gia, chỉ dùng một phần để phát triển kinh tế và quản lý xã hội , còn phần lớn để làm những công trình xa hoa, lãng phí (có một số đắt nhất và mau hỏng nhất thế giới), tổ chức liên hoan tiệc tùng và tiêu xài lãng phí, một phần không nhỏ được chia nhau bỏ túi, tạo nên những nhà tư bản đỏ. Quan chức của Đảng to mồm rao giảng “ Nhà nước của dân, do dân, vì dân, xây dựng đời sống dân chủ, tự do, hạnh phúc…”, nhưng đó chỉ là khẩu hiệu, là lời nói suông, còn thực tế như thế nào thì mọi người đã biết rõ.
Như vậy có thể kết luận một cách chắc chắn : Những kẻ tham nhũng đang cầm quyền, đang mua quan bán chức, đang đàn áp dân chủ và tạo nên những oan trái cho dân, những kẻ đang thần phục, chịu lệ thuộc vào Trung Cộng, dâng đất đai, biển đảo cho chúng chính là bọn phản lại sự hy sinh xương máu của ông cha, phản lại mục tiêu cao đẹp của CM là tự do , hạnh phúc của toàn dân. Chúng nó luôn mồm cao giọng tuyên bố là kế tục sự nghiệp CM cứu nước của các bậc tiền bối, nhưng thực tế chúng nó đã phản bội lại lý tưởng ban đầu của các chiến sĩ cộng sản , chúng nó chiếm đoạt thành quả của dân tộc để làm giàu riêng. ĐCSVN hiện nay và ĐCSVN lúc thành lập là cùng tên nhưng bản chất không giống nhau, là hai đảng khác nhau xa. Ông cha chúng ta theo ĐCS là theo đảng trước đây chứ không theo đảng bây giờ.
Ông cha chúng ta vì lòng yêu nước, khi biết ĐCS được thành lập để làm CM giành độc lập, lại có lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc thì vội tin, đi theo và sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa. Khi đã đi cùng ĐCS, họ bị tuyên truyền, bị nhồi sọ, bị lừa dối nên tin theo một chiều mà không thể biết được những độc hại của CNML, không biết được mặt trái và sự thâm độc của ĐCS. Nếu họ biết rõ , khi ĐCS nắm được chính quyền sẽ trở thành độc tài chuyên chính vô sản, rồi toàn bộ ruộng đất của tổ tiên để lại sẽ bị sung công, rồi con cháu của họ sẽ bị đảng khép vào vòng ý thức hệ thì chưa chắc họ đã tin và theo như thế. Như vậy phần đông trong số họ đã bị lừa dối, bị nhầm lẫn, phạm vào sai lầm “ đuổi hổ cửa trước, rước sói cửa sau”.
Khi biết ông cha đã nhầm đường, không lẽ chúng ta lại tiếp tục đi theo một cách mù quáng. Xin đừng ngộ nhận là ông cha đã hy sinh xương máu là nhằm tạo nên một chế độ độc tài như hiện nay. Làm con cháu mà không sửa được cái sai, cái nhầm của ông cha là loại ngu đần, tưởng là có hiếu nhưng thật ra là bất hiếu. Không sớm thì muộn, cách gì rồi dân tộc VN cũng giác ngộ ra chân lý và từ bỏ CNML, cách gì rồi chế độ cộng sản cũng sụp đổ hoàn toàn, càng kéo dài nó ngày nào là có tội với dân tộc, có tội với ông cha ngày đó. Như vậy những người phê phán và vận động từ bỏ CNML mới là người yêu nước, yêu dân thật sự, họ chống lại những giáo điều lạc hậu, chống lại sự toàn trị chuyên chính vô sản, chống lại bất công, tàn bạo và áp bức do ĐCS gây ra, họ thật sự vì tự do và hạnh phúc của nhân dân. Vì vậy họ mới chính là những người tiếp bước sự nghiệp và nguyện vọng của ông cha. Còn về việc uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây thì đó là lòng chúng ta biết ơn, tưởng nhớ, kính cẩn thờ phụng ông cha và các liệt sĩ chứ không phải là việc nối tiếp và phát triển những sai lầm, không thể là việc tôn thờ những điều dối trá, những tội ác của những kẻ đã lừa dối họ và đang tiếp tục lừa dối chúng ta. Mong các bạn trẻ tỉnh táo, tự suy nghĩ bằng đầu óc của mình, dùng thực tế để kiểm chứng, đừng bị mắc vào vòng tuyên truyền lừa dối..
Nguyễn Đình
--------------------------

MẤY LỜI VỀ CÁI CHẾT CỦA CỤ LÊ ĐÌNH KÌNH?
Vũ Hữu Sự
Chủ tịch nước vừa ký quyết định truy tặng huân chương chiến công hạng nhất cho 2 chiến sỹ CSCĐ và 1 chiến sỹ cảnh sát PCCC đã “hy sinh” ở Đồng Tâm vì đã “lập chiến công đặc biệt xuất sắc trong chiến đấu và phục vụ chiến đâu”.
Mỉa mai thay, cái “chiến công đặc biệt xuât sắc” đó, lại là chiến công giết dân. Hơn thế nữa, lại giết một đảng viên 84 tuổi đời, gần 60 tuổi đảng, từng giữ chức vụ cao nhất cả về chính quyền lẫn về đảng ở một địa phương ? Tức là đảng viên giết đảng viên. Ba đồng chí Nguyễn Huy Thịnh, Dương Đức Hoàng Quân và Phạm Công Huy chĩa súng vào ngực đồng chí Lê Đình Kình, siết cò.
Chỉ là một vụ tranh chấp đất, như hàng trăm hàng ngàn vụ tranh chấp đất vẫn diễn ra hàng ngày trên đất nước ta. Nếu trong vụ tranh chấp đó, cụ Lê Đình Kình phạm tội hình sự, thì trước hết phải khai trừ cụ ra khỏi đảng, để cụ trở thành một người tử tế cái đã (vì dưới chế độ ta, chỉ có người tử tế phạm tội chứ không thể có đảng viên phạm tội) sau đó khởi tố điều tra, truy tố, xét xử. Và cụ chỉ bị coi là tội phạm khi “đã có một bản án có hiệu lực pháp luật của tòa án kết án (hiến pháp năm 2013 của nước CHXHCN Việt Nam)”. Nếu tội của cụ Kình bị tòa áp dụng hình phạt tử hình, thì cụ còn được quyền chống án. Và nếu tòa cấp phúc thẩm vẫn y án tử hình, thì cụ còn được một đặc ân cuối cùng là làm đơn xin chủ tịch nước tha chết. Chỉ khi chủ tịch nước bác đơn của cụ, thì án mới được thi hành. Trước khi thi hành án, còn phải cho người ta ăn bữa cơm cuối cùng, cho người ta viết thư về cho gia đình. Nếu người ta không biết chữ thì còn phải ghi âm lời nói rồi chuyển băng về tận tay thân nhân người ta. Một chế độ văn minh, có pháp luật và thượng tôn pháp luật luôn hành xử đàng hoàng, quang minh chính đại như thế. Điều đó khiến cho tội nhân, dẫu phải nhận hình phạt tử hình, cũng tâm phục khẩu phục, và ra đi thanh thản.
Một chế độ văn minh, có pháp luậtvà thượng tôn pháp luật không bao giờ xộc vào nhà người ta lúc nửa đêm, không nói một lời, chĩa súng vào tim người ta bóp cò, khiến người ta chết mà không biết mình phạm tội gì ? Tội đó có đáng chết không ? Sau đó lôi xác người ta ra UBND xã, mổ phanh bụng cái xác ra, cứ như thể giết người ta rồi vẫn chưa hết căm thù, còn phải trả thù lên cái xác vậy.
Lực lượng cảnh sát của chúng ta là lực lượng tinh nhuệ nhất thế giới, giỏi nhất thế giới. Cảnh sát cơ động lại là lực lượng tinh nhuệ của đội quân tinh nhuệ, giỏi của một đội ngũ giỏi. Chiến sỹ cảnh sát nào cũng được rèn luyện đến mức thành thục về võ thuật. Thế mà tận 3 chú cảnh sát trẻ măng, giỏi võ thuật, lại được trang bị đến tận răng toàn vũ khí tối tân, hiện đại nhất thế giới, để giết được một lão già 84 tuổi, đã phải “chuyển sang từ trần”. Vậy thì giỏi ở đâu ? Tinh nhuệ ở đâu ? Chuyện này nghe hài hước y như chuyện mấy năm trước, công an Hải Phòng bố trí cả thủy quân lẫn lục quân tấn công nhà 2 anh em nông dân Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý ở Tiên Lãng. Bố trí xong, thiếu tướng Đỗ Hữu Ca, giám đốc công an Hải Phòng rất tự hào nói với báo chí là “một trận đánh đẹp. Một con muỗi cũng không thoát, cần được đưa vào sách giáo khoa”. Thế nhưng khi lực lượng cả thủy quân lẫn lục quân vào được nhà, thì gần chục chiến sỹ đã thương tích đầy mình, nằm la liệt, còn anh em Vươn, Quý thì đã trốn sang tận...huyện Thái Thụy (Thái Bình) rồi. Chỉ khi họ về đầu thú thì mới bắt được.
Cái chết của cụ Lê Đình Kình là một cái chết đầy ám muội, đầy uất ức. Theo quan niệm dân gian, một con người bị chết một cách ám muội, uất ức thì linh hồn không tan, không về âm phủ được, sẽ lẩn quẩn ở dương gian mà ám, mà quấy nhiễu, khiến chế độ không yên. Nội bộ chia rẽ, mâu thuẫn. Vì vậy, để giải được oán khí này, tốt nhất là hãy lập đền thờ cụ, mời thầy thật giỏi đến đền mà cầu xin cụ tha thứ, may ra...
---------------

Những ngày này, nhiều người bạn của tôi và cả tôi rất khó ngủ vì thiệt hại sinh mạng người Việt quá lớn ở Đồng Tâm rạng sáng ngày 9/1/2020. Ba chiến sĩ cảnh sát cơ động đã chết, còn về phía người dân thì chắc chắn ít nhất cụ Lê Đình Kình đã mất. Video clip và hình ảnh thi thể cụ Lê Đình Kình đã được gia đình, hàng xóm đưa lên mạng xã hội để rộng đường dư luận.

Nhận định ban đầu của pháp y

Một người bạn của tôi là bác sĩ quân y. Sau khi xem xét hình ảnh thi thể cụ Lê Đình Kình, anh ấy đã có những nhận định sơ khởi như sau:

Nhận định thứ nhất, viên đạn bắn vào người cụ Kình ở cự ly rất gần, từ 7 đến 8 cm, vì nếu viên đạn được bắn từ xa thì vết thương sẽ phải nở lớn ra từ 2 tới 2,7 cm. Điều này chứng tỏ cảnh sát cơ động đã bắn cụ ở cự ly rất gần chứ cụ Kình không hề chết vì bị bắn từ xa.

Chúng ta có thể suy ra rằng việc Bộ Công an thông báo cụ Kình khi chết còn cầm trên tay lựu đạn là không có cơ sở vì nếu như cụ có quyết tâm ném lựu đạn giết cảnh sát cơ động thì cảnh sát cơ động đã không thể áp sát cụ và bắn ở cự ly gần như thế.

Theo như cáo buộc của Bộ Công an thì công an đã thu giữ tại hiện trường 8 quả lựu đạn, 20 bom xăng,… Nếu vậy thì chắc chắn dân làng và cụ Kình biết cách sử dụng lựu đạn, nếu cụ liều chết thì đơn giản là cụ sẽ rút chốt an toàn của lựu đạn và nắm chặt mỏ vịt để lựu đạn không nổ, chờ cơ hội ném lựu đạn, nếu cảnh sát cơ động bắn cụ, tay cụ buông ra thì lựu đạn sẽ nổ ngay lập tức.

Thêm nữa, nếu cụ Lê Đình Kình bị bắn chết ở tư thế đứng thì quả lựu đạn sẽ rơi khỏi tay cụ ngay. Còn nếu cụ Lê Đình Kình chết khi đang nằm ngủ thì rõ ràng cụ không hề đe dọa đến cảnh sát cơ động để phải bắn cụ. Thậm chí, nếu bị bắn khi cụ đang nằm thì việc chấn động thể do viên đạn gây ra cũng khiến lựu đạn lăn ra khỏi tay cụ ngay, và tay cụ cũng buông ra chứ không thể nắm chặt. Cáo buộc của Bộ Công an là tử thi của cụ Lê Đình Kình cầm lựu đạn hoàn toàn không logic và không hề có cơ sở khoa học.

Việc cụ bị bắn chính xác ngay tim ở cự ly gần cũng cho thấy, lực lượng cảnh sát cơ động đã có lệnh phải giết chết cụ từ trước. Nói cách khác, cảnh sát cơ động đã hành quyết cụ Lê Đình Kình theo lệnh của quan chức cộng sản và hoàn toàn không hề theo bất kỳ một quy trình pháp luật chuẩn mực nào. Cụ Lê Đình Kình không hề chết trong lúc lộn xộn, giao chiến và bị trúng đạn lạc của cảnh sát.

Nhận định thứ hai, đường khâu vết mổ dọc người cụ Lê Đình Kình được thực hiện bởi bác sĩ pháp y chuyên nghiệp, rất lành nghề. Bác sĩ pháp y này có nhiều thời gian để khâu xác cụ Kình lại. Việc pháp y phải mổ xác cụ Kình chính là để lấy viên đạn găm trong tim cụ ra vì từ thông tin viên đạn, những người có chuyên môn sẽ biết ngay đây là loại đạn gì, số hiệu gì, bắn ra từ khẩu súng nào, đường đạn ra sao, thậm chí có thể truy ra được chính xác ai là người sở hữu khẩu súng bắn cụ Kình ở cự ly gần như thế.

Việc nhà cầm quyền cho mổ xác cụ Kình để lấy viên đạn ra chứng tỏ họ quyết tâm che giấu sự thật về thủ phạm, không gian, thời gian, bối cảnh của việc cụ Lê Đình Kình bị sát hại, hòng qua mắt người dân Việt Nam và cộng đồng quốc tế.

Nhận định thứ ba, vết bầm lớn cạnh lỗ đạn trên ngực trái của cụ là thủ thuật của các sát thủ để che giấu cái chết kinh hoàng của nạn nhân. Khi bị trúng đạn thì khuôn mặt nạn nhân luôn co rúm, cứng đờ. Các sát thủ phải dùng vật cứng, ví dụ như báng súng AK, đập rất mạnh vào cơ thể của nạn nhân để xác nạn nhân mềm ra và trở lại bình thường. Có nghĩa là việc giết cụ Lê Đình Kình đã được thực hiện bởi đội sát thủ chuyên nghiệp của cảnh sát cơ động.

Làm sao che giấu được sự thật ở Đồng Tâm?

Việc gia đình cụ Lê Đình Kình cáo buộc công an ép gia đình phải ký xác nhận là cụ chết ở đồng Sênh mới cho nhận xác, thật ra là thủ đoạn rất trẻ con vì hàng ngàn chiến sĩ cảnh sát cơ động, bộ đội và dân làng Đồng Tâm biết sự thật. Gia đình cụ Lê Đình Kình có mặt tại hiện trường, biết sự thật. Nhà cầm quyền không thể nào bưng bít hay bóp méo thông tin bằng thủ đoạn đơn giản như vậy, trừ khi họ giết sạch toàn bộ quân lính tham gia vào chiến dịch đàn áp Đồng Tâm rạng sáng 9/1/2020, giết sạch toàn bộ người dân Đồng Tâm và giết sạch toàn bộ gia đình cụ Lê Đình Kình đang chứng kiến sự việc.

Một người thân của anh bạn bác sĩ quân y của tôi cũng được điều động tham gia đàn áp dân thôn Hoành và gia đình cụ Lê Đình Kình, cho biết là anh ấy rất xấu hổ và nhục nhã. Anh ấy nói với anh bạn bác sĩ quân y của tôi là tại sao không điều anh ấy ra Hoàng Sa, Trường Sa chiến đấu giết giặc cộng sản Trung Quốc xâm lược, mà lại điều anh ấy đi đàn áp dân Đồng Tâm?

Bản thân trên Facebook được cho là của một chiến sĩ đã hy sinh theo thông báo chính thức của Bộ Công an là thiếu úy Dương Đức Hoàng Quân, cán bộ Tiểu đoàn 1, Trung đoàn Cảnh sát cơ động thủ đô, Bộ Tư lệnh Cảnh sát cơ động, Bộ Công an, cũng có đăng tải bài viết cuối cùng ngày 11/6/2018 với nội dung chỉ vẻn vẹn một câu mà hết sức đáng suy ngẫm:

“Chiến tranh bảo vệ tổ quốc không đáng sợ. Nhưng đáng sợ là máu đổ chính vì người dân mình”.

Nguyễn Trung
13 - 1 - 2020

Không có nhận xét nào: