.
Trong một tờ báo, nơi tôi từng làm việc, trước cửa là tấm bảng rất to về “Đạo đức người làm báo XHCN”. Một trong những điều ấy là “Tuyệt đối trung thành với lý tưởng XHCN”. Khi ấy, bản tính nông nổi khiến tôi đặt câu hỏi: “Nếu một khi sự thật không trùng với lý tưởng XHCN thì nhà báo phải làm gì?”
Toàn bộ 13 người vừa bị bãi
chức vì không phải là đảng viên ở báo Thanh Niên đều là những người có thâm
niên và chuyên môn dày dặn ở lĩnh vực của mình. Không phải ai trong số họ cũng
làm việc trong khâu sản xuất nội dung, và cũng không phải ai trong số họ cũng
sẵn sàng làm mọi thứ để có được tấm thẻ đảng nhằm giữ lại những gì đang có
.
.
Trong số 13 người này, có người
đã nói thẳng trong các cuộc họp chính thức họ không muốn vào đảng chỉ vì “không
có niềm tin”, nhẹ nhàng hơn, có người nói với chi bộ Báo rằng họ “không vào vì
không thích”. Có người trả lời tôi mang tính ẩn dụ hơn: “Em có thích ngồi trong
một bàn nhậu toàn người em không thích và nói toàn chuyện em không muốn nghe?”.
Tuy nhiên, cũng có người trước đó vì không đánh giá đúng tình hình, đến giờ
cuối vẫn cố sức chạy vạy nộp đơn nhưng… không kịp. Không phải ai cũng xuất phát
từ nhận thức chính trị.
Thông tin của tôi cho biết báo
TN sẽ có “những sắp xếp” để “bảo đảm quyền lợi cho anh em”. Đó là chuyện của
BBT, và dĩ nhiên sẽ làm sao để tránh việc những nhân sự chủ chốt này bỏ việc.
Sẽ không dễ tìm ra những nhân sự có thâm niên như vậy để lấp vào chỗ trống.
Thân phận một nhà báo ở Việt
Nam hôm nay còn cay đắng hơn ngày trước, nếu đôi khi người làm báo tự vấn lại việc
mình đang làm. Không chỉ tránh né hoặc luồn lách để đưa cho được sự thật mà
không bị Tuyên giáo khiển trách, bây giờ họ còn phải lựa chọn để tránh các đề
tài chạm đến các doanh nghiệp “ông lớn” là “đối tác” của báo, hay thật ra, chỉ
là “đối tác” của các vị trong BBT. Và, bây giờ nếu không phải là đảng viên thì
sẽ không được ngồi ở vị trí có thể tham gia quyết định nội dung tờ báo.
Dường như, thay vì tìm kẻ hở để
lách mình qua các rào sắt ngăn chặn tự do, những người có quyền ở báo Thanh
Niên rất thích thú trong việc tiếp tay bịt kín mọi khe hở nếu có. Giam giữ đồng
nghiệp và giam giữ chính mình. Để ở đó họ tha hồ điều khiển các nhóm lợi ích
làm tiền cho chính mình. Vụ báo Thanh Niên liên kết với công ty Oglivy trong vụ
ăn tiền Masan giết nước mắm truyền thống là một ví dụ. Vụ việc đó khiến phá tan
danh dự và uy tín của tờ báo, thậm chí nhiều anh em làm báo Thanh Niên đến giờ
khi nói chuyện với tôi vẫn chưa hết tức giận, cay đắng.
Ai trong số các vị chức sắc báo
chí đang ở nhà cao cửa rộng vẫn giữ niềm tin về một xã hội cộng sản “làm theo
năng lực hưởng theo nhu cầu”. Chẳng có ai cả. Chuyện đề bạt hay bãi chức vì lý
do tư cách đảng viên chẳng có ý nghĩa gì với họ. Ý nghĩa lớn nhất của việc này
ư? Đảng chỉ là công cụ
.
Không có nhà báo đảng viên. Chỉ
có nhà báo thật sự làm báo.
———Nguồn: Tiếng Dân
Số phận độc tài
Kỳ Duyên
.
.
Quyền lực là đỉnh cao tham vọng
của con người. Nhưng quyền lực cũng là nơi tha hóa con người, đẩy con người vào
bi kịch thê thảm. Đó là hai mặt của một cái ghế- quyền lực.
Những ngày qua, cả thế giới
chấn động trước thông tin cựu lãnh đạo Lybia- M. Gaddafi, người được mệnh danh
“vua của các vị vua” bị bắt sống, bị chết thê thảm và bị kéo lê ngay trên chính
thị trấn quê hương Sirte, giữa sự hỗn loạn của giao tranh, một bên là quân nổi
dậy, và một bên là đám tàn quân trung thành.
Một con người suốt 42 năm cai
trị độc đoán, khát máu và “đồng bóng” đã tàn sát 20 vạn người dân lương thiện,
52 ngàn tù nhân, và 6 tháng qua, giết 20 ngàn người dân nổi dậy. Ra lệnh giết
đồng bào, đồng loại không ghê tay, vậy mà khi bị nòng súng chĩa thẳng vào đầu
đã van xin hoảng sợ: “Xin đừng bắn”. Nhưng ông ta cũng đã không thoát khỏi cái
chết.
Kinh khủng và cũng thật hiếm
có, hàng trăm người Libya đã xếp hàng, mặt bịt khẩu trang chờ xem thi thể vấy
máu của M.Gaddafi được đặt trong một máy giữ lạnh, vốn để trữ thịt, tại một
trung tâm mua sắm. Đó là sự chờ đợi suốt 42 năm nhọc nhằn, khổ ải của họ.
Sinh ra trong sự hoan hỉ của
ruột thịt, họ hàng. Chết đi trong sự hoan hỉ, mừng vui của đồng bào mình. Có gì
bi thảm hơn thế cho số phận một quân vương?
.
Số phận những nhân vật lịch sử.
M.Gaddafi không phải người đầu
tiên.
Trước đó, vào ngày 30/12/2006,
cả thế giới chấn động và căng thẳng chứng kiến số phận của cựu tổng thống Iraq-
S. Hussein. Bị bắt khi đang ẩn náu trong một chiếc hầm tại Ad Dawr, cách phía
nam Baghdad khoảng 30km, sau 250 ngày chạy trốn, cuối cùng S. Hussein cũng phải
bước lên giá treo cổ.
Con người hùng một thời lẫy
lừng, có gương mặt rất đàn ông, với bộ ria mép cũng mang vẻ “đầy quyền lực” như
chủ nó, khi đó, gầy gò trong chiếc sơ mi trắng, tay cầm chặt cuốn kinh Koran.
Nhưng Chúa Trời cũng đã không cứu thoát được S. Hussein trước tội ác chống lại
loài người.
Chỉ ngay trong thập kỳ đầu tiên
của thế kỷ 21, nhân loại đã chứng kiến hai bậc quân vương- S. Hussein, và M.
Gaddafi, từ ngai vàng bước lên giá treo cổ, hoặc chết thảm, hệt những câu
chuyện lịch sử cổ đại, hay cổ tích “ngày xửa, ngày xưa…”. Còn những ai ai nữa
tiếp theo?
Nhìn ngược thời gian, chợt nhận
ra, đã có không ít nhân vật lịch sử có chung một số phận như S. Hussein, M.
Gaddafi cho dù sự kết thúc có thể rất khác biệt, tùy tính cách, hoàn cảnh và cả
số phận.
Đó là Adolf Hitler, mà tên tuổi
luôn gắn liền với một khái niệm khiến cả nhân loại ghê sợ – phát xít. Tháng
4/1945, biết rõ “ngày tàn của bạo chúa” đến gần, trùm phát xít A. Hitler chuẩn
bị rất kỹ cho cái chết của mình. Hệt như khi tính toán kỹ càng để ra lệnh lùa
sáu triệu người dân Do Thái vô tội vào các lò thiêu. Kỹ càng đến mức- trước đó
chỉ hai ngày, ông ta kết hôn với Eva Braun, người bạn gái, người đàn bà trung
thành và tận tụy. Và kỹ càng cho cả cái chết, khi tiêm thử thuốc độc cho một
con chó.
Từng sống sót qua vô vàn những
vụ ám sát, nhưng cuối cùng A. Hitler phải tự bắn vào đầu mình bằng khẩu súng
ngắn Walther. Từng thiếu hàng triệu người dân Do Thái vô tội, nhưng cho đến
những năm tháng này, ông ta vẫn bị cả nhân loại “thiêu” trong sự căm phẫn và
kinh tởm vì man rợ tột cùng.
Đó là Benito Mussolini, Thủ
tướng của chế độ độc tài và phát xít Ý (Italia), thân hữu và là đồng minh của
A.Hitler. Khi A.Hitler tự sát cùng vợ (ngày 30/4/1945), trước đó hai ngày,
28/4/1945, B. Mussolini cùng nhân tình Clara Petacci toan bỏ trốn sang Thụy Sĩ
nhưng bị quân cộng sản kháng chiến Ý bắt, và bị bắn tại làng Giulino di Mezzegra,
cùng Clara Petacci và những người tùy tùng.
Quá căm giận kẻ độc tài, những
người dân Ý giẫm đạp, đấm đá, làm tan nát thi thể đã đầm đìa máu của ông ta. Và
họ treo trên những chiếc móc thịt. Kẻ phát xít đã phải trả giá bằng những đòn
thù kiểu… phát xít, mà người ta không chút ân hận, day dứt lương tâm. Âu đó
cũng là cái giá khủng khiếp phải trả cho sự độc tài và vô nhân tính.
Đó là Ion Antonescu, từng là
lãnh đạo thời chiến của Romania và bị đổ trách nhiệm cho cái chết của 400.000
người. Cuối cùng, năm 1946 ông ta bị khởi tố về tội ác chiến tranh, tội ác
chống lại hòa bình và mưu phản. Bị xử bắn trên chính cánh đồng, mảnh đất đã
nuôi dưỡng ông ta bằng hạt lúa mì mọng sữa, nhưng ông ta đã trả cho đời bằng sự
tàn nhẫn sát sinh. Để nhận lại, cuối cùng, là những phát súng bắn thẳng cũng
lạnh lùng không kém của những người lính. Lúc đó là ngày 1/6/1946.
Đó là Rafael Trujillo, nhà độc
tài của Cộng hòa Dominican. Trujillo, thường được gọi là El Jefe (Ông chủ). R.
Trujillo đã cai trị đúng tính cách Ông chủ, tạo ra một chế độ tàn bạo nhất
trong suốt 30 năm (1930 -1961), với tra tấn và giết chóc.
R. Trujillo bị tố cáo về hành
vi diệt chủng, khi năm 1937, ra lệnh sát hại 20 nghìn người dân Haiti làm việc
tại các đồn điền trồng mía ở hai bên bờ sông Thảm Sát (Massacre). Tổng cộng đã
có hơn 50.000 người thiệt mạng trong thời kỳ R. Trujillo cai trị.
Và rồi đến lượt R. Trujillo bị
diệt, vào đêm 30/5/1961, hệt cảnh tượng trong một bộ phim cao bồi Mỹ, khi ông
ta đang trên đường từ thủ đô tới San Cristobal, nơi cô bồ trẻ đang chờ, theo
đúng triết lý nhân sinh: Có ân báo ân, có oán báo oán!
Và đó là Nicolae Ceausescu,
Tổng Thư ký Đảng Lao động Romania, sau này là Đảng CS Romania- từ năm 1965 đến
năm 1989. Cái chết của vợ chồng N. Ceausescu đã làm chấn động cả thế giới những
năm tháng đó.
N. Ceauşescu đạt tới đỉnh cao
của sự độc tài, gắn với một đời sống gia đình cực kỳ xa hoa. Tự trao cho mình
các danh hiệu “Conducător” (lãnh tụ) và “Geniul din Carpaţi” (Thiên tài của
người Carpathian), đưa vợ mình là Elena cùng các thành viên trong gia đình vào
các chức vụ trong chính phủ, ông ta không nghĩ rằng một kết cục khác đang chờ
đợi phía trước.
Tháng 12/ 1989, Chính phủ ông
N. Ceausescu bị lật đổ bởi một cuộc đảo chính quân sự. Hai vợ chồng N.
Ceausescu đã bị tòa án quân sự xử tử hình, chỉ sau 90 phút xét xử, vì các tội
làm giàu trái phép, diệt chủng và bị hành quyết tại chính nơi lẩn trốn của họ.
Đó là ngày 25/12/1989, đúng ngày Chúa Phục sinh. Cũng là ngày N. Ceauşescu
xuống địa ngục.
.
Từ chỗ “tuyệt vời” đến chỗ lố
bịch
Số phận của những nhân vật lịch
sử trong quá khứ, nay lại gặp số phận những nhân vật lịch sử trong hiện tại.
Chen chúc gặp nhau dưới địa ngục, những nhà độc tài, những trùm phát xít ấy nói
với nhau điều gì nhỉ?
Như M. Gaddafi, 27 tuổi đã bước
lên ngai vàng trị vì, được tung hô như một vị anh hùng, để 42 năm sau, chết thê
thảm trên con đường đầy cát bụi, trộn lẫn máu của ông ta và thuốc súng của
phiến quân.
Liệu M. Gaddafi và họ- những
nhân vật lịch sử tàn bạo- có ngộ ra một điều- sự độc tài, tham lam và thù hằn
dân chủ cũng đồng thời là con đường dẫn đến kết thúc của họ một cách nhanh
nhất? Nhưng chắc chắn sẽ có nhiều quân vương của các quốc gia độc đoán, độc tài
run sợ, khi nhìn vào số phận của M.Gaddafi, của S. Hussein.
Sống có thể được muôn nghìn lời
tung hô. Nhưng chết đi cũng vẫn nhận được muôn nghìn lời nguyền rủa. Sự nguyền
rủa, đau đớn thay, có khi còn đến sớm hơn, khi họ vẫn ngự trị và chưa kịp nằm
xuống. Đó là vinh hạnh và bất hạnh của các bậc quân vương, tùy tài năng, đức
độ, phẩm cách của họ.
Quyền lực là đỉnh cao tham vọng
của con người. Nhưng quyền lực cũng là nơi tha hóa con người, đẩy con người vào
bi kịch thê thảm. Đó là hai mặt của một cái ghế- quyền lực.
Nó có khoảng cách của 42 năm
trị vì, như với M.Gaddafi, hay 24 năm như với S. Hussein. Nhưng có khi nó rất
mong manh- chỉ là đường kính tính bằng xăng ti mét của một sợi dây thòng lọng.
Hay một tiếng “đoàng” cụt lủn, lạnh tanh vang lên.
Chợt nhớ câu của Hoàng đế Pháp
Napoléon: Từ chỗ tuyệt vời đến chỗ lố bịch chỉ có một bước!
.
nguon: https://baomoi.com/so-phan-doc-tai/c/7228588.epi.
.
CỘNG SẢN LÀ THẾ NÀY
Tất Thành Cang, quan lớn,
Phó bí thư thành Hồ,
Một lần ngủ với gái
Hai mươi lăm nghìn đô.
Phó bí thư thành Hồ,
Một lần ngủ với gái
Hai mươi lăm nghìn đô.
Tức hơn năm trăm triệu.
Tức bằng mười năm lương
Của các thầy, cô giáo
Và lao động bình thường.
Tức bằng mười năm lương
Của các thầy, cô giáo
Và lao động bình thường.
Mới hôm kia, tướng Vĩnh
Bị khai được biếu quà.
Cứ đều dặn mỗi tháng
Hai trăm nghìn đô-la.
Bị khai được biếu quà.
Cứ đều dặn mỗi tháng
Hai trăm nghìn đô-la.
Tức là gần năm tỉ.
Tức một trăm năm lương
Của những người hưu trí
Như tôi, loại bình thường.
Tức một trăm năm lương
Của những người hưu trí
Như tôi, loại bình thường.
Đây không phải tham nhũng,
Dẫu đến mức tột cùng,
Đây là sự cặn bã,
Còn hơn cả tột cùng.
Dẫu đến mức tột cùng,
Đây là sự cặn bã,
Còn hơn cả tột cùng.
Mà thằng Cang, thằng Vĩnh
Là lãnh đạo nước ta.
Cùng rất nhiều thằng khác
Đang hủy diệt nước nhà.
Là lãnh đạo nước ta.
Cùng rất nhiều thằng khác
Đang hủy diệt nước nhà.
Không còn gì để nói
Về thời đại bây giờ.
Muốn chửi mà phải nén,
Vì sợ phí cái b...
Về thời đại bây giờ.
Muốn chửi mà phải nén,
Vì sợ phí cái b...
*
Bác Trọng đâu, xin bác
Hãy cứ nói thật lòng.
Quan đảng của bác đấy.
Bác thấy xấu hổ không?
Bác Trọng đâu, xin bác
Hãy cứ nói thật lòng.
Quan đảng của bác đấy.
Bác thấy xấu hổ không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét