truongduynhat.vn
Với Đà Nẵng, coi như ông đã hoàn thành nhiệm vụ. Đà Nẵng
cần một nét vẽ khác, một Nguyễn Bá Thanh khác. Cái khí chất và tài năng của
chân sút ấy, cách đá ấy cần cho một trận cầu khác lớn hơn sân bóng Chi Lăng.
Đáng ra ông “lên tuyển” sớm hơn, nhưng năm lần bảy bận đều lận đận. Mà cũng lạ, sự nghiệp chính trị của ông đều chết ở những phút 89. Nếu không, lúc này chắc ông đã chễm chệ ngồi trên đỉnh cao quyền lực (khi hưu, nếu viết hồi ký, những chuyện này sẽ thành kinh động).
Ra Ba Đình, ngồi ghế Trưởng ban Nội chính chẳng là gì. Nhiều người hi
vọng ông sẽ thành “thủ lĩnh chống tham nhũng”, hi vọng ông bắt sâu… Đấy là
những “hi vọng” rất sai lầm. Ông không phải tạng người làm việc đó. Nhưng ngồi
đó, chắc chắn ông sẽ sớm được bổ sung vào Bộ Chính trị. Và cái ghế Thủ tướng
trong một tương lai gần là có thể đoán được. Còn nếu không, cứ ngồi chết dí ở
cái chân Nội chính, Nguyễn Bá Thanh chẳng những không diệt được sâu mà cũng
không vung vẩy được gì và cũng sẽ chẳng có sự thay chuyển lớn lao nào.
Nguyễn Bá Thanh không phải là không có những tì vết. Thậm chí ông còn là
một nhân vật khá nhiều điều tiếng. Tôi biết, biết rất rõ điều này. Nhưng trong
đội ngũ hiện thời, ông vẫn là nhân vật sáng nhất, đáng chọn nhất. Tình thế đất
nước lúc này cần ở một nhân vật có tầm khuynh loát như ông. Con tàu kinh tế
Việt cần một tay chèo với khí chất Quảng hừng hực như ông.
Không biết ông Thanh có được làm và làm được điều gì. Nhưng hiện tượng
like Nguyễn Bá Thanh rầm rộ trên mạng chứng tỏ một khát vọng đổi thay đến cháy
bỏng. Tình hình bi trệ, bức bách đến mức cần phải có một điều gì đó đổi thay
thật sự, một thay chuyển gì đó thật khác, rất khác.
Ông được dân tình trên dưới trong
ngoài mong đợi, được cả báo chí chính thống lẫn cánh lề trái ca tụng. Một hiện
tượng hiếm hoi. Chưa có quan tỉnh nào bước chân vào cửa Ba Đình lại được dân
tình khen nức nở và kỳ vọng lớn vậy. Nếu có một cuộc bỏ phiếu thật sự dân chủ
vào lúc này, tôi tin dân tình cả nước dồn phiếu cho cái tên Nguyễn Bá Thanh
nhiều nhất.
Đó là vinh dự, nhưng cũng là thách
thức cam go.
Tôi biết ông Thanh là người chăm vào mạng. Tôi biết ông là người biết
lắng nghe. Và tôi cũng biết ông là quan chức hiếm hoi biết cảnh giác dè chừng
trước những lời tâng bốc, những sự tôn vinh.
Vì thế, hi vọng khi bước chân vào cánh cửa Ba Đình, ông sẽ làm được điều
gì đó thật sự “the change we need”. Như chính ông từng nói “đã làm thì phải có
lửa, ai mệt quá thì giơ tay xin nghỉ!”. Mong ông giữ được lửa, giữ được cái
chất Quảng hừng hực trong người. Đừng để dăm năm một nhiệm kỳ, những người đang
vẫy cờ hò reo cổ vũ ông lúc này lại trở cờ ném chửi mai mỉa khinh miệt như
những "đồng chí" X, Y, Z…
Nhiều người bảo “không dễ gì”, nhưng tôi vẫn tin. Mong đợi của tôi, chắc cũng là của rất rất nhiều người.
He he. Vui he...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét