Translate

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2018

“TÔI SUÝT GIÀU” GIÁO SƯ CHU HẢO

Nguyên thứ trưởng Bộ Khoa học - Công nghệ từng đem máy tính sang Nga, xây dựng đề án đổi hàng triệu máy tính lấy phân đạm. Dù không thành công song ông vẫn cảm thấy hạnh phúc.

- Đã từng gặp gỡ nhiều doanh nhân nổi tiếng, Giáo sư nhận xét gì về doanh nhân Việt và đâu là đức tính khiến ông khâm khục nhất?

- Ưu điểm lớn của các doanh nhân Việt Nam là tính năng động, tháo vát, nghiệp vụ cao và có ý chí vươn lên rất mạnh. Nhưng bên cạnh đó, nhược điểm là có phần vội vàng, thậm chí quá nóng vội trong việc làm giàu cũng như xây dựng thương hiệu cá nhân.
Người tôi khâm phục nhất là Bill Gates, và đã có cơ hội trò chuyện với ông tại Hong Kong năm 1999. Đây là mẫu điển hình cho lớp doanh nhân thời đại mới vươn lên bằng trí tuệ. Tôi phục đức tính quyết đoán, dám dừng lại việc học đại học của mình để ra mở một doanh nghiệp riêng. Nhiều người cho rằng, việc Bill Gates bỏ học đại học mà vẫn thành đạt nghĩa là không cần bằng cấp vẫn có thể thành công. Tôi không nghĩ vậy. Bởi thực tế, sau khi bỏ học Bill Gates đã phải tự học rất nhiều ở trường đời. Ông là tấm gương sáng cho thế hệ doanh nhân trẻ vì lòng yêu thương nhân loại, cộng đồng khi hiến phần lớn tài sản mình để làm từ thiện và chỉ để lại một số lượng rất nhỏ cho con cái. Tôi nghĩ không phải ai cũng làm được điều này.
- Nhiều đại gia vì quá đam mê kiếm tiền mà bỏ bê gia đình, để rồi khi quay lại họ trở nên cô độc. Giáo sư nghĩ sao về điều này?
- Trong thời buổi kinh tế thị trường thì mặc nhiên phải có sự cạnh tranh để có được vật chất tốt hơn. Người nào có năng lực thì của cải vật chất sẽ nhiều hơn. Nhưng bi kịch cũng từ đây nảy sinh. Có một số người quá háo hức chuyện làm giàu cũng như khẳng định vị trí xã hội của mình bằng của cải dẫn đến tình trạng làm giàu vội vàng bằng bất kể giá nào. Một số người thất bại và họ cảm thấy đau đớn thậm chí bất mãn.
Có những người thành đạt quá và đến một thời điểm nào đó sự thành đạt cũng trở nên vô nghĩa. Khi có tiền bạc đến mức thừa thãi, một số người không đứng vững được và lao vào ăn chơi sa đọa. Đó chính là bi kịch. Nhiều người khác quá ham làm giàu gặp phải bi kịch là quay trở lại thì thấy gia đình mình có vấn đề. Mỗi người đều có một lý tưởng và hoài bão riêng. Tôi cho rằng, mỗi người cần phải biết điểm dừng để xác định đâu là điều quan trọng nhất.
- Vì sao ông không trở thành doanh nhân để làm giàu?
- Mỗi người có một năng khiếu, tôi có cảm giác mình không có tài trong việc kinh doanh. Hồi xưa, tôi cùng những người bạn đã mang máy tính sang cho Nga, xây dựng đề án đổi hàng triệu máy tính lấy phân đạm. Nếu chiến dịch đó thành công thì Viện Công nghệ vi điện tử hồi đó của tôi sẽ có một thành quả không kém các tập đoàn nổi tiếng đâu. Vậy là tôi cũng suýt giàu đấy chứ.
Tôi thấy mình phù hợp với công việc nghiên cứu về văn hóa, xã hội, tổ chức xuất bản sách hơn. Tôi làm Tổng biên tập Nhà xuất bản Tri thức nhưng không phải để làm giàu vật chất mà là xây dựng tủ sách tinh hoa tri thức thế giới. Mục tiêu sẽ là dịch và phát hành những cuốn sách kinh điển của thế giới làm giàu cho tri thức nhân loại. Cũng là một cách làm giàu nhưng không phải giàu vật chất mà là giàu tri thức văn hóa.
- Đang rất ham mê lĩnh vực công nghệ, ông chuyển sang đầu quân cho giáo dục. Tại sao ông lại chuyển hướng đi?
- Giáo dục của Viêt Nam đang nặng về kỹ thuật mà không thiên về lòng yêu thương, sự vị tha. Giáo dục vẫn còn nặng về đào tạo những lớp người thụ động, biết tôn trọng kỷ luật đến mức phục tùng. Đây là một vấn nạn và chính điều này làm hại tư duy sáng tạo của trẻ em.
Tôi muốn thay đổi nền giáo dục để đào tạo ra những lớp người biết tư duy, giải quyết những vấn đề phát sinh trong cuộc sống và đặc biệt là khơi dậy tình yêu thương của thế hệ trẻ ngay từ khi còn nhỏ. Càng ngày văn minh vật chất càng cao, nhưng nền văn hóa nói chung cũng như đạo đức xã hội lại chưa bắt kịp. Tôi muốn chúng ta thay đổi cách giáo dục, thấm nhuần triết lý nhân bản để dạy cho thế hệ trẻ tự duy độc lập, không câu nệ và tràn đầy lòng nhân ái. Bạn nghĩ sao nếu sau này chúng ta có rất nhiều doanh nhân giàu có thành đạt nhưng lại sống ích kỷ chỉ cho bản thân mình?
- Có nhiều người tâm niệm hạnh phúc là tiền bạc, số khác cho rằng, hạnh phúc là sự sẻ chia... Còn giáo sư quan niệm thế nào là hạnh phúc?
- Tôi xin kể cho bạn nghe một câu chuyện thế này. Vào năm 1987, trước sự chỉ trích của báo chí nước ngoài về việc phát triển chậm của Bhutan (một đất nước thanh bình, nằm sâu trong lục địa Nam Á, dưới chân Hy Mã Lạp Sơn, giữa Trung Quốc và Ấn Độ), nhà Vua đã trả lời rằng: Đối với Bhutan “Tổng hạnh phúc Quốc gia” còn quan trọng hơn Tổng sản phẩm Quốc nội (GDP).
Tôi cho rằng, đến nay “ Tổng Hạnh phúc Quốc gia” vẫn chỉ là một ẩn dụ, đó là một thông điệp hơn là một chỉ số đo lường. Tôi vẫn tâm niệm cái hạnh phúc thật sự trong thông điệp về “ Tổng Hạnh phúc Quốc gia” không chỉ là sự sung túc, tiện nghi trong đời sống vật chất. Điều quan trọng hơn là sự an lạc trong cuộc sống tinh thần. Hạnh phúc là có cuộc sống vật chất không quá khó khăn, tinh thần thoải mái, tự do và có sáng tạo.
- Giáo sư có thể chia sẻ bí quyết để có được hạnh phúc trong cuộc sống?
- Để cuộc sống thanh thản, tôi thường có 3 điều nhớ và 3 điều quên. Nhớ mình là người bình thường và mình có thể sai, không phải lúc nào mình cũng đúng. Mình luôn là mình, không sống bon chen với người khác.
Điều đầu tiên phải quên là quên tuổi tác. Tôi năm nay đã 70 tuổi nhưng cố quên là mình đã già. Thỉnh thoảng tôi vẫn đi lại nhanh nhẹn như thanh niên. Các cụ dạy rằng: "70 tuổi vẫn chưa già, 60 tuổi vẫn còn là trung niên", tôi nghĩ mình vẫn đang ở độ tuổi trung niên. Điều thứ hai là quên bệnh tật, vì tôi quan niệm có quên bệnh tật mới sống vui vẻ được. Thứ ba là quên thù hận. Nếu có xích mích thù oán gì thì càng gỡ ra bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu.
Tôi nghĩ ai hay nghĩ xấu về người khác thì rất bất hạnh. Tôi là người nghiêm túc về giờ giấc, nhưng nếu ai đã hẹn với tôi mà đến trễ thì tôi nghĩ đơn giản rằng họ bận đột xuất nên lỡ hẹn với mình. Nghĩ vậy tôi thấy lòng mình thanh thản hơn.
Xin chúc các bạn có sự an lạc trong tinh thần để cảm thấy mình hạnh phúc.
Hoàng Lan, VnExpress.
(Nguồn: 
https://kinhdoanh.vnexpress.net/…/giao-su-chu-hao-toi-suyt- )
-------------
Nhà văn NGUYÊN NGỌC rời Đảng. 
Nguyên Ngọc, đảng viên lão thành và là nhà văn nổi tiếng có tác phẩm được đưa vào sách giáo khoa cho học sinh trung học Việt Nam, và Mạc Văn Trang, PGS-TS, nhiều năm làm việc ở Viện Khoa học-Giáo dục và có trên 54 năm tuổi Đảng, tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam hôm 26/10, để phản đối quyết định kỷ luật của Đảng đối với Giáo Sư Chu Hảo.
Đảng ‘ngày càng xa rời’ và ‘tự diễn biến’
Quyết định này của ông Nguyên Ngọc, theo lời lý giải của ông trong tuyên bố thoái Đảng, có nguyên nhân trực tiếp là việc Tiến sỹ Chu Hảo, cựu thứ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ, vừa bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương của Đảng kỷ luật vì có những bài viết, phát ngôn trái với quan điểm, chủ trương, đường lối của Đảng.
“Nay sau việc Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng kỷ luật PGS. TS. Chu Hảo, tôi quyết định ra tuyên bố này, chính thức từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam kể từ hôm nay,” ông viết trong Tuyên bố được đăng tải trên trên trang Facebook ‘Lão mà chưa an’.
Trong tuyên bố thoái Đảng, Nguyên Ngọc lên án Đảng Cộng sản Việt Nam, tổ chức chính trị mà ông đã gia nhập, chiến đấu và phụng sự trong 62 năm qua là ‘đảng độc tài đang cướp quyền sống và phát triển của dân tộc’.
“Từ nhiều năm qua, tôi nhận thấy Đảng ngày càng xa rời lý tưởng ban đầu của mình, đã tự diễn biến thành một tổ chức chuyên quyền, phản dân hại nước,” ông viết. “Tôi không thể còn đứng trong một tổ chức như vậy.”
Trong những năm gần đây Nguyên Ngọc đã là một tiếng nói mạnh mẽ phản biện các đường lối của Đảng cộng sản cầm quyền, nhất là các chính sách về tài nguyên, môi trường và đối ngoại với Trung Quốc. Cho nên, việc ông tuyên bố thoái Đảng là điều đã được nhiều nhà quan sát dự đoán từ trước.
Thật ra, trong bản tuyên bố được đăng hôm 26/10, ông Nguyên Ngọc cũng nói rằng ông ‘đã suy nghĩ và định làm việc này (thoái Đảng) từ lâu’ và việc công bố ‘quyết định đã chuẩn bị từ trước’ vào lúc này là để ‘tỏ rõ thái độ’ với quyết định kỷ luật ông Chu Hảo.
Nội dung Tuyên bố thoái Đảng của ông gần như là lời phản đối mạnh mẽ việc Đảng thực thi kỷ luật đối với ông Chu Hảo – người mà ông Nguyên Ngọc cho là ‘có công lớn với đất nước và dân tộc’, người mà ông ‘có vinh dự và tự hào là bạn thân’ và ‘đã cùng làm việc và tham gia các hoạt động xã hội nhiều năm nay’.
Ông lên án việc kỷ luật này là ‘hành động thực hiện chính sách ngu dân, kiềm hãm nhân dân trong vòng tăm tối để dễ lừa dối và đàn áp’ và là ‘chủ tâm đánh vào những người trí thức yêu nước, có tài và có tâm, luôn hành động và phát ngôn theo lương tâm của mình’.
Ông giãi bày rằng ông tự nguyện vào Đảng lúc đầu là ‘vì yêu nước’ và ‘hăng hái tham gia sự nghiệp giải phóng dân tộc’. Sau khi vào Đảng, ông đã tham gia vào cả hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ ở chiến trường miền Nam.
Tuy nhiên, ông nói rằng ông ‘vẫn tin ở tương lai của đất nước, nhất là lớp trẻ’.
Nhà văn Nguyên Ngọc, tên thật là Nguyễn Văn Báu, năm nay 86 tuổi. Mặc dù nguyên quán ông ở huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam, các tác phẩm nổi tiếng của ông đều viết về đất và người và cuộc chiến đấu giữ nước của các dân tộc ở Tây Nguyên do ông có thời gian lăn lộn trong công cuộc kháng Pháp ở Tây Nguyên.
Từng tham gia Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam và từng là tổng biên tập báo Văn Nghệ, các tác phẩm ‘Rừng Xà Nu’ và ‘Đất nước đứng lên’ của ông lâu nay được đưa vào giảng dạy trong sách giáo khoa để dạy cho học sinh Việt Nam về tinh thần chiến đấu bất khuất, kiên cường của người dân Tây Nguyên dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Tuy nhiên, với việc ông quay đầu trở thành nhân vật đối lập với Đảng Cộng sản, hiện chưa rõ trong thời gian tới các tác phẩm của ông có bị đưa ra khỏi sách giáo khoa hay không.
Biến chất và tha hóa ‘không thể cứu chữa’
Gần như đồng thới với việc ông Nguyên Ngọc thoái Đảng, một trí thức khác là PGS-TS Mạc Văn Trang, người từng nhiều năm làm việc ở Viện Khoa học-Giáo dục và có trên 54 năm tuổi Đảng, cũng công bố trên Facebook quyết định ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam.
Nguyên nhân trực tiếp khiến ông Trang chính thức ra khỏi Đảng, theo lời ông, cũng là để ‘tỏ rõ thái độ’ trước việc ông Chu Hảo bị kỷ luật mặc dù ông đã ‘rời xa Đảng từ năm 2000’.
Cũng giống như ông Nguyên Ngọc, ông Mạc Văn Trang cho rằng ông vào Đảng với lý tưởng ‘độc lập cho Tổ quốc, tự do, hạnh phúc cho nhân dân’. Nhưng giờ đây ông cho rằng Đảng ‘đã biến chất hoàn toàn’, ‘đảng viên ngày càng tha hóa’ đến mức ‘không thể nào cứu chữa được’.
Ông bác bỏ sự lãnh đạo độc quyền của Đảng Cộng sản ở Việt Nam và kêu gọi ‘đa đảng’, ‘tam quyền phân lập’ và ‘xây dựng xã hộ dân sự’.
“Tôi rời bỏ Đảng vì thất vọng với những gì Đảng đã và đang làm, bất chấp bao ý kiến đóng góp tâm huyết và trí tuệ của những người như Chu Hảo; bất chấp những tiếng kêu thảm thiết của biết bao người dân bị cướp bóc, đàn áp, bất công một cách oan ức, thảm khốc,” ông viết trên trang Facebook cá nhân của ông.
Các ông Nguyên Ngọc và Mạc Văn Trang không phải là những trường hợp đầu tiên đảng viên có tên tuổi tuyên bố thoái Đảng. Hồi cuối năm 2013, ông Lê Hiếu Đằng, cựu phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Hồ Chí Minh, cũng đã công bố quyết định ra khỏi Đảng với lý do tương tự như của ông Nguyên Ngọc và Mạc Văn Trang là ‘Đảng không còn như trước mà đã suy thoái biến chất, là Đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển của đất nước, dân tộc’.
Đến đầu năm 2014, ông Đặng Xương Hùng, cựu tổng lãnh sự Việt Nam tại Geneve, Thụy Sỹ, cũng công bố việc ông đã thoái Đảng để ‘bắt đầu cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam’ do ‘Đảng Cộng sản Việt Nam đã chọn con đường đi ngược lại nguyện vọng chính đáng của nhân dân Việt Nam’.

Tin từ:
https://www.facebook.com/VOATiengViet/posts/10155908761818008?__tn__=K-R

Không có nhận xét nào: