Translate

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Hơi lóng mù mịt như...rã lước đá

NhỐm lỚn lườm Nhốm nhỏ

2-tan-uy-vien-BCT-300x200Cuộc bỏ phiếu tại  Trung ương tối khuya vừa qua rất gay cấn với sự kiên trì tới phút chót của Tổng Bí thư, với sự… (QC bỏ) của các nhóm lợi ích. Kết quả cho thấy nhóm lợi ích đã một lần nữa chiến thắng. Nguyễn Bá Thanh vẫn là anh Trung ủy nói chẳng ai nghe, đe chẳng ai sợ. Hội nghị Trung ương 7 báo trước Việt Nam đang bị các nhóm lợi ích dẫn dắt đi vào những thác ghềnh vô cùng nguy hiểm trước sự bất lực của Đảng và của Tổng Bí thư.
Suốt mấy kỳ Hội nghị, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã kiên trì công tác xây dựng Đảng, chống tham nhũng, bài trừ nhóm lợi ích. Để hiện thực hóa các sách trên, ông đã thiết kế một số bước đi quan trọng trong đó có việc tái lập Ban Nội chính và đưa Nguyễn Bá Thanh ra HN làm trưởng ban.
Việc ông Thanh ra HN ngay lập tức khiến các nhóm lợi ích đả phá kịch liệt. Khó khăn, bão tố nổi lên ngay từ khi xây dựng cơ cấu, chức năng quyền hạn nhiệm vụ của Ban Nội chính. Một yếu tố quyết định nữa là Trưởng ban phải nằm trong Bộ Chính trị thì tiếng nói chỉ đạo mới đủ mạnh. Ủy viên Trung ương làm gì được ngồi vào chiếu BCT, nói ai nghe. Hơn nữa, nếu Trưởng Ban Nội chính không nằm trong BCT, tiếng nói của Tổng Bí thư về trong sạch đội ngũ/chống tham nhũng sẽ trở thành vô cùng lạc lõng.
Cuộc bỏ phiếu tại  Trung ương đêm qua rất gay cấn với sự kiên trì tới phút chót của Tổng Bí thư,… (QC bỏ). Kết quả cho thấy nhóm lợi ích đã một lần nữa chiến thắng. Nguyễn Bá Thanh vẫn là anh Trung ủy nói chẳng ai nghe, đe chẳng ai sợ. Sau Hội nghị này, Bá Thanh vĩnh viễn chỉ là anh chàng cạo giấy quèn tại HN mà thôi.
Số phận của Tổng Bí thư cũng không hơn. Dấu ấn trong sạch đội ngũ, chống tham nhũng của cụ Trọng đang đi dần tới chỗ bế tắc hoàn toàn. Cụ Tổng thực sự mệt mỏi và bất lực. Nguy hiểm hơn, thất bại tại Hội nghị này sẽ dẫn tới … (QC bỏ) trong nhiều cơ cấu nhân sự tới đây, đặc biệt là chức danh Tổng Bí thư nhiệm kỳ tiếp, thậm chí thời gian tới (nếu cụ Tổng buông chèo giữa nhiệm kỳ).
Chỉ ít giờ nữa, báo chí nhà nước lại đồng loạt đăng những thành công, những cú ôm hôn, những nụ cười nhăn nhở. Tuy nhiên, kết quả bầu bán tại Hội nghị Trung ương 7 báo trước Việt Nam đang bị các nhóm lợi ích dẫn dắt đi vào những thác ghềnh vô cùng nguy hiểm trước sự bất lực của toàn Đảng và của Tổng Bí thư.
Việc Sập tường đình làng của Tổng bí thư? trước Hội nghị 7 quả thực là điềm rất gở.
Kết quả bỏ phiếu bổ sung BCT tối khuya vừa qua: ông Thiện Nhân, bà Kim Ngân trúng. Các ông Bá Thanh, Vương Đình Huệ: trượt.
Hội nghị Trung ương 7 kết thúc phần bầu bán bổ sung BCT và Ban Bí thư và chuyển sang những nội dung tiếp theo của chương trình làm việc trong sự chán nản, mệt mỏi, bất lực của Tổng Bí thư và sự hả hê của các nhóm lợi ích. (nguon quechoa.vn)

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Khoái: He he...


Blog Sao Hồng..Mai Vũ là một nickname tự nhận đang học lớp 5. Thỉnh thoảng vô chiếu Quê Choa đu đưa với các bác các cô các chú. Những cái còm của Mai Vũ rất vui. Nó vừa có chút hồn nhiên của trẻ nhỏ, nhưng vẫn ẩn chứa sự hài hước của một người lớn trải đời.

Sau đây là ba câu chuyện “định hướng” mà Mai Vũ “kể” năm 2010.

Định hướng

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

CHXHCN



Rén khó thành Rồng!


Đà Nẵng: không chỉ pháo hoa

ph02Truongduynhat - Chẳng thấy hồ hởi nữa. Khách cũng vắng, không còn cảnh chen chật như nêm trên hai tuyến dọc đôi bờ sông Hàn. Vẫn cái sân khấu chỗ ấy. Vẫn chỗ bắn pháo ấy.
Năm nào cũng một chỗ bùm bụp đì đoàng mãi. Chẳng có gì khác. Pháo hoa thì có vẻ xấu hơn mọi năm. Chẳng còn nghe thấy những tiếng ồ à ngạc nhiên sau mỗi tràng pháo.
Duy nhất màn trình diễn của đội Mỹ đẳng cấp và ấn tượng. Còn lại các đội khác xem cứ quê quê, rời rạc, nhạt nhẽo. Hay thứ họ mang sang chỉ là loại… làng xã nhỉ?
Đội chủ nhà Việt Nam đì đoàng bùm bụp, có pháo mà nhiều khi chẳng thấy hoa. Nhạc nhẽo thì lồng ghép khiên cưỡng, í éo chẳng ăn nhập gì với pháo hoa. Nghe hỏng cả lỗ tai.
Cứ đà này, những năm tới bắn mãi cũng chẳng còn mấy người xem.

* * * 
Dẹp vứt cái sân khấu đi. Xem pháo hoa sao cứ phải khán đài ghế ghiếc. Quan tình đủ loại bày ra đó, ngồi phơi phưỡn bụng ra. May là trời chỉ lắc rắc vài giọt, chứ mưa ào phát như năm rồi, mỗi quan ụp tròng một áo mưa tiện lợi trông cứ lùng nhùng như một đám bao cao su di động. Chả ra làm sao.
Dẫn vợ đi xem pháo hoa, sao cứ phải dẹp đường chặn lối, xe hộ tống dẫn đường hú còi inh ỏm loạn rối phố phường.
Thay vì ngồi phưỡn bụng ra đó, kiếm cho các cụ một góc bàn nơi nào tao nhã, sang trọng để các cụ thản nhiên ha hả cười đùa, nhấp ly rượu hưởng phút giây thư giãn riêng biệt. Đó không chỉ là sự tôn trọng mà còn là văn hóa thưởng lãm.
Pháo hoa mà quá nhiều chuyện không chỉ pháo hoa.
* * * 
Đà Nẵng những ngày pháo hoa ngập cờ và băng rôn biểu ngữ.
Đường phố đẹp. Nhưng nếu vứt bỏ hết những loại cờ phướn biểu ngữ băng rôn đi thì sạch sẽ phố phường hơn và đẹp Đà Nẵng hơn. Trông rối cả mắt và phá nát kiến trúc đô thị.
Cái lối bắt dân treo cờ mỗi dịp lễ hội cũng nên dẹp đi. Quốc kỳ cắm có nơi có chốn. Tư gia sao nhà nào nhà nấy cũng phải thò ra một cái cờ đỏ lòm. Đâu phải cứ cắm cờ trước nhà mới là yêu nước. Cờ đảng cờ nước sao cứ vác ra cắm la liệt hai hè phố. Làm tầm thường lá quốc kỳ mà lại… bẩn rối phố phường.
Những cây cầu đẹp đến thế, vậy mà vác đủ loại cờ phướn xanh đỏ tím vàng căng cắm rối bời như đồ vàng mã.
Cầu Rồng, sau bao lời chê phán sắp tới (theo ông Nguyễn Bá Thanh) cái đầu sẽ được nâng cao thêm 3 mét.
Để xem sao. Nhưng nếu chỉ nối ống đẩy cái đầu lên thêm vài mét cũng chưa chắc nhìn ra rồng. Trơn tuột không chân vậy chẳng khác gì con rắn. Tôi chưa nghe nói rồng không chân bao giờ. Và cũng chẳng hiểu sao cặp mắt rồng lại mang hình… trái tim!
Xem ra có sửa mấy thì chú rắn này cũng khó thành rồng.
Bí thư thì đến giờ vẫn chưa có.
Nhân sự bất ổn. Đất cát ế ẩm. Túng cạn đến mức nghe Mỹ Tâm hét 6.000 USD đã hoảng. Chỉ mấy trò nhạc nhẽo chơi cũng quáng gà gỡ không ra làm um lên hề cho thiên hạ.
Đà Nẵng hậu Bá Thanh pháo hoa cũng ngán. Và không chỉ pháo hoa.
* 
Sau pháo hoa là rác

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Vàng mặt !


QUẢN LÝ VÀNG – THẤT BẠI ĐƯỢC BÁO TRƯỚC!

(Đọc đầy đủ ở đây),

Một số vấn đề cần lưu ý:
    Vàng là bảo đảm giá trị cho tiền và phản ánh chân thực  nhất qui luật giá trị, sức khỏe nền kinh tế cũng như năng lực can thiệp của các chính sách trong điều kiện bình thường. Ngoại lệ là trong những trường hợp chính trị hóa nền kinh tế hay xung đột vũ trang. (Ví dụ đồng tiền cụ Hồ trong thời chiến chỉ bảo đảm bằng “uy tín”, vàng chỉ còn là trang sức, mà vẫn ổn). Nhưng khi qui luật thị trường được vận hành tự do, vàng trở về đúng vị trí của nó thì các nhóm lợi ích nắm lấy, chính phủ không có chính sách tiền tệ ổn định, hệ thống ngân hàng lành & mạnh thì bị nó thao túng.
Ngày nay, niềm tin vào “uy tín” như xưa không còn, hệ thống tài chính, ngân hàng không minh bạch nên yếu kém, dân & nhà đầu tư mất lòng tin vào VND, đành phải tìm đến vàng/USD  để giữ “túi” của mình. Người dân “thế thủ”, cất trữ là chính. Chính sách nới ra một tý, hay nhà đầu tư khát vốn, thì họ ”lướt sóng” kiếm chút lãi rồi lại thu về cho chắc ăn. Các doanh nghiệp nhà nước thì liên thông với Tài chính/Ngân hàng để khai thác quyền lực của các ngành này lấy vốn, hoãn nợ, giảm lãi suất để bù lỗ hoặc tránh phá sản. Nhiều đơn vị thành công vì hết nhiệm kỳ là xong !. Lẽ ra , nhà cầm quyền đứng giữa các nhóm lợi ích phải có chiến lược dài hạn, có thái độ nhất quán điều chỉnh các mối quan hệ thì chỉ chăm chăm bảo vệ doanh nghiệp nhà nước èo ọt, nhưng cùng Nhóm mình, thả nổi cho người dân bơi trong dòng vàng trôi nổi. Quốc hội kêu quá thì Ngân hàng thay đổi vải qui định để “chữa cháy”, nên không thể nào ổn định được, thị trường vàng vẫn nằm trong tay các giới có máu mặt.        
Không biết các nhà hoạch định chính sách có thấy được tình hình sản xuất kinh doanh của các doanh nghiệp là hết sức khó khăn hay họ tin vào các số liệu của Tổng cục thống kê?  Tháng 4 năm nay,  chỉ số công nghiệp tăng lên chút it (5%) và chắc chắn các số liệu kiểu này tháng sau sẽ cao hơn tháng trước bất chấp thực tế nó diễn ra thế nào và chắc chắn GDP của cả năm nếu không đạt 5,5% thì  cũng là 5,46 (làm tròn sẽ là 5). Điều này,  diễn ra thành thói quen lặp đi , lặp lại nhiều năm trong công tác thống kê.  Trước đây, tôi đã viết bài  nói về những bất cập “Đằng sau các con số thống kê” .  Đến nay,  những người am hiểu muốn nói và có thể nói,  hầu hết đều đã và sẽ không muốn nói nữa (người thì sợ phiền toái,  người thì chán cảnh “đàn gẩy tai trâu”). Phải chăng nút thắt của nền kinh tế là vàng mà ngân hàng nhà nước nước hầu như chỉ tập chung lo chuyên bán vàng? Những ai tham gia đấu thầu vàng? Làm gì có dân nào tham gia vào ba cái vụ này, vì chẳng liên quan gì đến việc gỡ khó cho doanh nghiệp và giúp nền kinh tế. Việc hạ lãi suất cho vay để doanh nghiệp tiếp cận được vốn là đúng nhưng vì sao vốn vẫn ứ đọng? Quan trọng hơn cả chính là thể chế, tình trạng tham nhũng, buôn lậu và thủ tục hành chính, càng nhiều chính sách càng tham nhũng mà chống  tham nhũng dường như là nhiệm vụ bất khả thi. Chống tham nhũng không thể  chỉ bằng  Nghị quyết 4 của Trung ương. Nhớ lại Na-pô-lê-ông khi làm chủ cả lục địa mà không cấm vận nổi nước Anh, buộc phải đấm bàn mà thét lên rằng: “Làm hoàng đế châu Âu dễ hơn chống buôn lậu”.  
Điều đáng buồn là xu thế quản lý kinh tế vĩ mô theo tư duy “kinh tế kế hoạch”, tập trung, qui về một đầu mối đang thắng thế trở lại! Quan điểm  như “bình ổn giá vàng”, kéo giá vàng về sát giá thị trường, làm thương hiệu quốc gia hùng mạnh, nghe qua tưởng luôn đúng như nghĩ lại thấy không thể hoặc rất khó có thể làm được !!! Thất bại là tất yếu, có thể nhìn thấy trước! Chẳng lẽ, nhà nước rồi sẽ cho phép qui về 1 loại thương hiệu xi măng giao cho Bộ Xây dựng, một thương hiệu gạo giao cho Bộ Nông nghiệp & PTNT, các mặt hàng quan trọng đều giao về cho các Bộ quản lý ?. Không thể lấy lý do chống lạm phát, bình ổn giá vàng, làm thương hiệu quốc gia, kéo giá vàng về sát giá vàng thế giới, để rồi qui về một mối SJC !!!
Thay cho lời kết
Chúng ta đã trải qua thời kỳ “kinh tế kế hoạch”, kinh tế chỉ huy quá lâu, tư duy của một thời bao cấp đã ăn quá sâu vào “máu huyết” của mỗi con người, tới mức khi thoát ra được nó một chút thì cảm thấy luyến tiếc, cảm thấy mất mát, cảm thấy thiếu đi một sự che chở, bảo bọc bờỉ một chính sách có lợi cho bản thân , cho nhóm lợi ích của mình !!!
Sẽ không quá đáng nếu nói rằng với cách điều hành quản lý vàng như hiện nay thì sẽ chỉ làm dễ cho  những kẻ “đục nước, béo cò” và gây khó cho hàng triệu người dân đang muốn yên ổn làm ăn. Có vẻ như chính sách vàng như vậy đã thất bại, chỉ có nhóm lợi ích là thắng lợi mà thôi!

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

PHẢN BIỆN !




Chính trị của quân đội chính là ” Vì nước, vì dân”


Thư ngỏ kính gửi thiếu tướng Bùi Phan Kỳ
Trung voi Nuoc2 Tôi là Lương Minh Châu, 87 tuổi đời, 67 tuổi Đảng, cũng là quân nhân đã nghỉ hưu. Như vậy tôi với thiếu tướng vừa là đồng niên vừa là đồng đội, đồng Đảng. Tuy không quen biết và cũng không có vinh dự cùng làm việc với nhau thời gian trong quân ngũ, nhưng chiều ngày 13-3-2013, tôi được nghe đồng chí phát biểu trong buổi tọa đàm về phi chính trị hóa quân đội (qua TV), tôi thấy có đôi điều muốn trao đổi với đồng chí, rất mong đồng chí tha thứ cho sự mạo muội này và để tâm nghe nhé.
Trong buổi tọa đàm góp ý vào bản hiến pháp sửa đổi, tôi nghe thiếu tướng nói: “Nếu phi chính trị hóa, quân đội sẽ là đội quân phi chính nghĩa, thiên lôi chỉ đâu đánh đó hay là thứ robot vũ lực chứ không phải quân đội có đầu óc nữa”.

Chết chắc chi ...đã hết!

Vâng ! Gần 40 năm trọn vẹn giải phóng đất nước mà cuộc đời vẫn như Anh Pha  - Chị  Dậu thuở:



NẾU KHÔNG... TỰ TỬ

Kinh hoàng, vô cùng kinh hoàng khi một người phụ nữ ở Cà Mau đã phải tự tử để, một là chồng con đỡ phải chi tiền thuốc hàng ngày cho mình, lấy tiền ấy cho con ăn học, và 2, là để chứng minh là gia đình mình là hộ nghèo, mong được các cấp chính quyền xác nhận cho nhà mình nghèo, để ngân hàng cho vay tiền theo chế độ ưu đãi cho con mình đi học...

Tôi đọc tin này trước tiên trên fb của nhà báo Đức Hiển khi anh vừa duyệt bài xong, mai báo mới ra, nhưng cầm lòng không đậu anh phải thông báo ngay trên fb, một việc ít BTV nào làm. Sau đó hôm sau đọc cụ thể và, không thể cầm được lòng uất hận cũng như thương xót. Trời ơi, sao trong xã hội chúng ta bây giờ mà vẫn còn những người khổ đến thế. Chết là khổ nhất, thế mà có người lấy cái chết để chia sẻ cái khổ với chồng con. Tôi đọc được một tình yêu vô bờ của người phụ nữ này với chồng và con qua bức thư chị để lại. Và tôi cũng thấy sự vô cảm đến ác độc của những ông quan ở đấy, từ ấp đến xã đến mấy ông quan ngân hàng... đau đớn, vô cùng đau đớn.

Chúng ta có những công trình hàng ngàn tỉ, những tượng đài, những quảng trường hàng mấy trăm tỉ, những nhà thờ, những lễ hội hoành tráng... thế mà vẫn có những thân phận người "dưới đáy" đến như thế, còn hơn cả thời Gooc Ky, hơn cả anh Pha, chị Dậu, vì họ chưa phải treo cổ chết để chứng minh mình nghèo, để cứu chồng con. Chị Dậu, dẫu sao vẫn còn Nghị Quế ra tay mua cho mấy con chó, mua cho mấy đứa con để mà sống. Và rồi vẫn còn có cụ Cố, dẫu dê xồm nhưng còn ra tay cho chị Dậu tiền nếu chị... im lặng. Ở đây, cả một hệ thống chính trị từ ấp đến tỉnh, bao nhiêu bà con hàng xóm... thế mà cuối cùng chị đã một mình lặng lẽ chọn cái chết để giải thoát mình, để lại gánh nặng cho chồng và con- như thư chị viết...

Nếu viết nữa tôi sẽ khóc. Khóc vì phẫn uất, và vì biết, những thân phận dưới đáy như chị Nguyễn Thị Mỹ Nhân (48 tuổi, ngụ ấp 5, xã An Xuyên, TP Cà Mau, vẫn còn nhiều lắm.

Khi khởi công rầm rộ các công trình vô bổ, khi đề ra những dự án làm nghèo đất nước, khi định những chủ trương, chính sách vớ vẩn... hãy nghĩ đến những thân phận "dưới đáy" đang rất nhiều trong xã hội ta, thưa các ông bà ăn lương của dân...

Nếu chị không tự tử, chúng ta vẫn vênh vang là một xã hội ngàn lần tốt đẹp, như lời bà phó chủ tịch nước, cũng như nếu không... tung clip...

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

Không ngày đoàn tụ


Là một phụ nữ rất đẹp dù đã ngoài bảy mươi (ở thời điểm hơn 10 năm trước - ND), những đường nét và khuôn mặt phúc hậu của bà Bùi Thị Mè dường như đối nghịch với cái bi kịch vẫn còn trĩu nặng trong trái tim bà. Chỉ có tấm huy hiệu mà bà đeo trên ngực chiếc áo dài gợi cho người ta biết rằng bà có một câu chuyện khổ đau để kể.

Bà Mè và chồng, ông Nguyễn Văn Nhơn, là giáo viên. Giai đoạn 1942 - 1957, họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc với bốn người con trai lớn - Sanh, Tài, Đại, Đạo - cùng hai con gái. Trong nhiều năm, họ quản lý một trường học ở Chợ Lớn. Nhưng ngay sau khi đứa con út chào đời, chính quyền Sài Gòn buộc họ đóng cửa trường.